"Ngươi nói đi, con người được sinh ra có tính thiện hay tính ác?" Lúc này trên ti vi, đang chiếu đến đoạn Thương Ưởng ở Tắc Hạ Học Cung đang cùng luận đạo với Mạnh Tử. Nội dung của luận đạo, chính là câu chuyện nhân chi sơ tính bản thiện và nhân chi sơ tính bản ác.
"Ta cảm thấy mỗi người mỗi khác, dưới cái nhìn của ta, câu chuyện tính thiện tính ác cũng không quá đúng. Con người sau khi được sinh ra, thật ra có vài người đã định hình được tính cách rồi, mặc dù có vài người chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh mà khiến cho tính cách hơi thay đổi, nhưng có vài người, dù là giàu có hay nghèo khổ, đều vẫn là tính cách đó." Tô Bạch cúi đầu cắn lỗ tai của cô, nhìn vành tai của cô chớp mắt đỏ ửng lên nói: "Giống như tiểu Hàn Tô nhà ta nè, dù có sinh ra trong một gia đình giàu có, tính tình cũng sẽ không quá tệ. Hơn nữa, với da mặt mỏng thế này, hơi hơi làm vài chuyện thân mật thôi, lỗ tai liền đỏ bừng lên như mặt trời rồi."
Khương Hàn Tô mím mím môi, tức giận đánh hắn một quyền.
Nói nội dung trên phim được rồi, nói em làm gì?
Đã biết da mặt em mỏng, còn cắn lỗ tai của em làm gì?
Thực sự là, không biết xấu hổ, đồ lưu manh!
"Còn nữa nha, thật ra đoạn đang chiếu là do biên kịch viết và tính bản ác là thuyết pháp của Pháp gia, nhưng không phải Thương Ưởng, mà là Tuân Tử. Và trong lịch sử, Thương Ưởng có ý muốn so đấu với Mạnh Tử nhiều lắm và hai người không thể cùng ngồi đàm đạo được. Ở Tắc Hạ Học Cung, có trăm nhà chạy theo tư tưởng đó." Tô Bạch nắm lấy quả đấm nhỏ cô đánh tới và nói.
Khương Hàn Tô nhỏ, tay cũng nhỏ, Tô Bạch cảm thấy một bàn tay của hắn có thể nắm chặt lấy hai bàn tay của cô rồi.
Sau khi duỗi từng ngón tay của cô ra chơi đùa một chút, Tô Bạch cúi đầu xuống cắn một cái lên trên ngón tay trắng mịn của cô.
"Sao cái gì anh cũng muốn cắn hết vậy!" Khương Hàn Tô tức giận rút tay về.
"ANh muốn nếm thử mùi vị của các ngón tay thôi mà, mùi vị có hơi khác người thường nha." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô xấu hổ, vặn eo hắn, vừa xấu hổ vừa nói: "Biến thái."
"Biến thái là người em đang thích đó, bây giờ muốn trả hàng lại, không có cửa đâu." Tô Bạch nói.
Tô Bạch ôm cô, ngừi hương thơm trên người cô, nói: "Anh cũng không biết vì sao, trước đây anh cũng không phải là người như thế, nhưng từ khi anh có được người con gái ấy, ý muốn sở hữu trở nên càng mạnh hơn, anh chỉ muốn toàn bộ mọi thứ trên người cô gái ấy đều thuộc về anh, hận không thể hai người có thể hòa làm một thể. Tiểu Hàn Tô, em nói thử xem, đây có phải là biểu hiện của một người quá mức si tình không?"
Khương Hàn Tô mím mím môi, nói: "Em làm sao biết được!"
"Anh cũng sợ gây phản cảm cho cô gái ấy, nhưng có những lúc bản thân anh không nhịn được muốn táy máy tay chân của cô gái ấy, giống như việc xoa xoa khuôn mặt của cô ấy nè, thổi thổi mũi của cô ấy nè. Chỉ có những xúc cảm chân thực mới có thể chứng minh cô ấy hoàn toàn thuộc về anh, mà không phải là một giấc mơ." Tô Bạch nói: "Thì ra lúc yêu một người, là sợ, sợ có một ngày cô ấy không thuộc về mình, sợ tất cả những thứ này không phải là sự thật."
Khương Hàn Tô ngẩn người, thì ra hắn cũng biết sợ!
Lúc trước Khương Hàn Tô sao lại không có cảm giác như thế?
Cô sợ Tô Bạch sẽ rời xa cô, cô cũng sợ tình yêu này sẽ kết thúc mà không đau khổ.
Chỉ là, nó đã là quá khứ rồi.
Khương Hàn Tô ngược lại nắm chặt lấy bàn tay lớn của Tô Bạch, nhỏ giọng nói: "Em, em sẽ không rời xa anh đâu."
Cô không biết phải an ủi hắn như thế nào, chỉ có thể nói ra một câu như vậy thôi!
Tô Bạch sững sờ, nói: "A? Anh không có nói đến em, người anh nói là một người khác."
"Tiểu Hàn Tô, có phải em đang tự cho mình là đúng không?" Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô nghe xong, trực tiếp lấy cái gối bên cạnh ném lên người Tô Bạch.
"Đi chết đi! Tô Bạch."
Sau khi tức giận nói câu đó xong, Khương Hàn Tô mang dép vào và quay trở về căn phòng của mình.
Tô Bạch: "..."
Có vẻ mình giỡn hơi quá trớn rồi.
Chắc có lẽ cô ấy không quá tức giận đâu.
Trước đây, mỗi lần Khương Hàn Tô thật sự tức giận, cô ấy sẽ không nói chuyện, đừng nói đến việc cầm đồ đánh hắn.
Cô ấy cầm đồ đánh hắn, đã nói rõ chỉ hơi tức giận.
Sau khi trở lại phòng, Khương Hàn Tô đóng cửa lại, sau đó lên giường đắp chăn lên người và chỉ để lộ cái đầu nhỏ.
Nhìn lên trần nhà, Khương Hàn Tô chớp chớp mắt.
Cô không hề tức giận, cô biết Tô Bạch đang cố ý chọc cô.
Cô thông minh thế nào, chút thủ đoạn của Tô Bạch làm sao cô không biết được.
Cô đang suy nghĩ mấy lời Tô Bạch nói.
Cô nhíu cái mũi đáng yêu một cái, nói: "Thì ra anh ấy là người thích táy máy tay chân và sợ mọi thứ là giấc mơ!"
Cô rút cả người vào trong chăn, nói: "Thật ra những hành động thân mật đó, cô gái kia cũng không ghét, chỉ là, chỉ là da mặt cô ấy có hơi mỏng thôi."
Khương Hàn Tô lại ló đầu nhỏ ra, vừa nãy cô giả vờ tức giận chỉ vì muốn quay trở về phòng, cô không biết lúc đến giờ đi ngủ sẽ như thế nào.
Nếu như mình không về, Tô Bạch sợ là leo lên giường của cô và cô phải ngủ chung với hắn trên một chiếc giường.
Cô đã cùng hắn ngủ chung trên một chiếc giường rất nhiều lần, Khương Hàn Tô đối với chuyện này không quá chống cự.
Thế nhưng, Khương Hàn Tô sợ hắn sẽ làm ra vài chuyện biến thái giống như ở khách sạn Thượng Hải lần trước.
Kết hợp với lời hắn nói muốn nếm thử mùi vị ngón tay, Khương Hàn Tô sợ hắn lại muốn làm loại chuyện kia.
Bởi vậy, chỉ có thể mượn cớ để quay về phòng trước.
Nhưng Tô Bạch đang giữ chìa khóa phòng, Khương Hàn Tô cảm thấy đêm nay cô không trốn được rồi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó nắm nắm quả đấm nhỏ của mình.
Nếu hắn thành thành thật thật ngủ thì không sao, còn làm ra mấy chuyện biến thái giống như lần trước, mình sẽ dùng quả đấm nhỏ này đánh hắn.
Mình không thể tiếp tục để hắn được voi đòi tiên, không thể để hắn tập mãi thành quen đươc.
Cũng là vì lúc trước mình nhẹ dạ cả tin, bây giờ hắn đùa nghịch mình đã trở thành chuyện bình thường luôn rồi.
Làm gì có ai giống như hắn!
Thúi như thế, hắn vẫn thích!
Tô Bạch không có ngay lập tức đi vào dỗ cô ấy, mà là nhìn đồng hồ, phát hiện sau khi xem xong vài tập phim, thời gian đã trôi đến hơn chín giờ rồi.
Cả hai người thức dậy từ rất sớm, đến bây giờ thực sự có hơi buồn ngủ, nên đi ngủ thôi.
Bởi vì ngày hôm nay là ngày cuối cùng thi đại học, sáng nay mỗi người thức dậy từ rất sớm, rất nhiều người chờ nước đến chân mới bắt đầu ôn tập bài. Hơn nữa, trạng thái cơ thể từ căng thẳng chuyển sang thư giãn, vừa kết thúc một ngày thì cơ thể trở nên rã rời ngay lập tức.
Tô Bạch là lần đầu tiên trong đời thi đại học, hơn nữa mục tiêu không còn giống như lúc hắn trọng sinh, tùy tiện tìm một trường đại học nào đó học là được. Bởi vậy, khi thi đại học vẫn còn chút căng thẳng.
Hắn tắt tivi, sau đó lại tắt điều hòa trong phòng khách.
Tô Bạch từ trong tủ lạnh cầm mấy quả cam, sau đó bỏ vào bên trong máy ép trái cây, ép từng trái một.
Sau đó lại từ bên trong tủ lạnh cầm ra thêm vài quả quýt, bày hết toàn bộ ra mâm, rồi Tô Bạch đẩy cửa đi vào phòng Khương Hàn Tô.
Đối với trái cây, cả hai người đều có chung sở thích, đó là thích ăn quả quýt. Hơn nữa, còn thích uống nước cam vắt, bởi vậy trong tủ lạnh mua không ít quả quýt và quả cam.
Quả cam chỉ có thể ép lấy nước uống, còn lột vỏ ăn thì cả hai người không thích.
Tô Bạch đem mâm lên tủ đầu giường bên cạnh, sau đó cầm ly nước cam, nói với Khương Hàn Tô đang tức giận: "Được rồi, xin lỗi, là anh sai, đừng nóng giận mà. Nếu em tức giận mà sinh bệnh thì không tốt đâu, nhìn nè, đây là nước cam em thích đó."
Khương Hàn Tô đang còn muốn tiếp tục giả vờ tức giận, nghĩ rằng chỉ có hắn trêu đùa mình, mình không thể trêu đùa hắn lại đúng không.
Nhưng nhìn thấy ly nước cam hắn vừa ép, lại nhìn vẻ mặt ăn năn hối lỗi của hắn, trong lòng Khương Hàn Tô lại mềm nhũn.
"Em, em không giận." Cô nhỏ giọng nói.
"Anh biết." Tô Bạch cười nói: "Nhưng anh không dám đánh cược, anh sợ em thật sự tức giận. Đối với anh mà nói, dù cho em có chút xíu sự tức giận, anh vẫn sẽ đau lòng muốn chết."
"Đồ ngốc, chỉ là ép cho em một ly nước cam thôi mà, có gì đâu mà cảm động? Tô Bạch đối tốt với Khương Hàn Tô, là chuyện quá đỗi bình thường."
Cô ấy nhìn thấy hắn làm nước ép cam cho cô, có lẽ cảm động vì điều đó. Nếu không, với một người đang giả vờ tức giận, sẽ không vì mình đang đến gần mà hết giả vờ.
Cô bé này, quá dễ mềm lòng rồi.
Tô Bạch lên giường, ôm lấy eo của cô và ôm cô vào trong lòng, sau đó cầm nước cam trong tay đưa tới miệng cô.
Khương Hàn Tô mím mím môi và uống một hớp vào miệng.
"Chỉ có một ly thôi sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Ừm, anh ép một ly thôi." Tô Bạch nói.
"Vậy em uống no rồi." Khương Hàn Tô nói.