Tô Bạch mời Trần Đức dùng bữa, ở trên bàn rượu, có lẽ là vì bạn tốt nhiều năm mới gặp lại, Tô Bạch phá lệ uống rượu.
Kiếp trước Tô Bạch tuy cô độc, nhưng bạn của hắn thật sự không ít.
Mặc dù tuổi tác giữa hắn và Trần Đức khá lớn, nhưng cả hai đều là người thích cùng một trò chơi và đều có chỉ số song Q* rất cao nên rất dễ nói chuyện cùng nhau.
*Song Q: IQ và EQ
Hoặc có thể là vì anh ta là một người mập mạp nên tạo cảm giác thoải mái cho mọi người hơn.
Dù sao, bất luận là kiếp trước hay là kiếp này, Tô Bạch thường hay gặp mấy người mập mạp và họ đều là những người tốt.
Mọi người luôn sẵn lòng kết bạn với những người có đầu óc đơn giản và tứ chi phát triển, nhưng Trần Đức, hiển nhiên không chỉ là người có tứ chi phát triển đơn giản như vậy.
Bữa cơm này hai người cùng nhau ăn hơn bốn giờ, mãi đến 1 giờ sáng, Trần Đức mới đồng ý với Tô Bạch gia nhập vào công ty Tô Bạch.
Lúc đầu Tô Bạch còn cảm thấy gặp được Trần Đức đang sa sút như thế, bản thân còn biết thứ anh ta muốn là gì, cần là gì, có lẽ sẽ dễ dàng tuyển dụng anh ta vào công ty của mình.
Nhưng hắn sai lầm một chuyện, đó chính là độ tuổi của hắn.
Một người mười bảy tuổi, một thiếu niên còn đang học cấp 3, coi như là nói ba hoa chích choè, cũng rất khó để Trần Đức tin tưởng.
Nếu như không phải là vì cách nói chuyện của Tô Bạch về công việc và hành động chín chắn hơn độ tuổi của hắn, Trần Đức đã sớm rời đi rồi.
Nhưng cuối cùng, Tô Bạch tại nhiều phương diện đã chứng minh cho Trần Đức thấy nên anh ta vững tin về thân phận của Tô Bạch, cũng biết hắn quả thật có năng lực trợ giúp bản thân mình hoàn thành giấc mơ.
Không nên xem thường sự phát triển bây giờ của Tô Bạch, với hơn nửa năm trôi qua, Tô Bạch đã để ba huyện Qua, Mông, Tân, hơn một khu Tiếu Thành, toàn bộ đều có nhãn hiệu Tô Bạch.
Giống như kế hoạch trước đó của Tô Bạch, chỉ cần Tô Bạch ở giai đoạn đầu thành công, như vậy, tương lai chỉ cần khuếch trương và làm theo cách cũ là được. Cái này, giống như đốt lên một tia lửa và cháy lan ra khắp đồng cỏ.
Tô Bạch trải rộng toàn bộ Bạc Thành, mỗi tháng thu nhập cũng đã đạt đến một con số kinh khủng.
Nếu tỉnh tổng ba huyện một khu, không sai biết lắm, có gần ba trăm quán.
Nếu lợi nhuận ròng mỗi quán là 50 ngàn, như vậy thì lợi nhuận ròng hàng tháng của Tô Bạch đạt đến 15 triệu.
Tại thành phố nhỏ Bạc Thành, Tô Bạch đã xem như là một doanh nghiệp lớn hàng đầu rồi.
Mấy tháng nay, truyền thông Bạc Thành không ít lần đưa tin về quán mì Tô Bạch, nhưng rất ít người biết ông chủ sau lưng Tô Bạch là ai.
Mãi đến hai tuần lễ gần đây, sau khi Tô Bạch điên cuồng tham dự vào các hoạt động của chính quyền, mọi người mới biết đến Tô Bạch. Người lập nên quán ăn uống huyền thoại chỉ trong vòng một năm, thì ra ông chủ đứng đằng sau nó là một người trẻ tuổi đến vậy.
Huyền thoại, chính là huyền thoại, từ quán mì Tô Bạch đầu tiên, cho tới bây giờ là ba trăm quán mì Tô Bạch. Tô Bạch, chỉ dùng một năm.
Một năm, thành lập nên công ty ăn uống với thu nhập ròng một tháng đạt đến ngàn vạn, cái này chỉ có thể dùng từ huyền thoại để hình dung.
Sau khi Trần Đức biết được thân phận thật sự của Tô Bạch, hắn không một chút do dự, trực tiếp tuyên bố gia nhập vào Tô Bạch.
"Tô tổng, tôi muốn biết, vì sao cậu lại lựa chọn tôi?" Từ trong quán ăn đi ra, thời điểm Tô Bạch muốn quay về khách sạn, Trần Đức liền hỏi vấn đề hắn vẫn luôn muốn hỏi.
Mập mạp này không ngốc, nếu đã vào Tô Bạch, đổi giọng cũng đổi cực kỳ nhanh, anh ta cũng không có bởi vì Tô Bạch tuổi còn nhỏ, mà xưng hô đối phương không tốt.
Ở trên thế giới này, người có được đầu tiên mãi mãi là người đứng đầu.
Hiển nhiên, đối với một người vừa mới lập nghiệp đã thất bại như hắn, Tô Bạch chính là một người lập nghiệp thành công.
Hơn nữa, lập nghiệp thành công nhanh chóng, bản thân hắn không có khả năng sánh bằng.
Mặc dù hắn có tự tin nhưng cũng không thể trong vòng một năm tạo ra được công ty ăn uống với thu nhập ngàn vạn mỗi tháng.
Nghe vấn đề Trần Đức hỏi, Tô Bạch nở nụ cười, hắn nói: "Tôi từng gặp qua anh."
Cũng chỉ nói câu này, Tô Bạch liền rời đi.
Đêm nay uống nhiều rượu, đầu choáng váng có chút khó chịu.
Tô Bạch lần này gặp đúng cao thủ rồi, cái bụng Trần Đức không phải trắng như vẻ bề ngoài, anh ta là một cao thủ uống rượu. Hai người kiếp trước có thể trở thành bạn tốt, chắc đều là vì thích uống rượu.
Sau khi trở về khách sạn, Tô Bạch còn chưa cởi giày đã trực tiếp nằm lên trên giường.
Hắn nằm lỳ ở trên giường, lấy điện thoại di động ra và nhìn thấy Khương Hàn Tô gửi tin nhắn cho hắn.
Tin nhắn được gửi đi ba giờ trước, lúc đó Tô Bạch đang cùng Trần Đức uống đến hưng phấn, hắn không phát hiện tin nhắn gửi đến.
Khương Hàn Tô không tiện gọi điện thoại cho hắn, nếu như thuận tiện, cô đã gọi cho hắn rồi.
Tô Bạch gõ chữ trả lời tin nhắn đến cô ấy: "Tớ vừa mới trở về, uống chút rượu nên không nhìn thấy tin nhắn cậu gửi."
Hiện tại gần rạng sáng rồi, Tô Bạch còn tưởng rằng Khương Hàn Tô đi ngủ từ sớm.
Nhưng đâu ngờ hắn vừa mới gửi tin nhắn xong, Khương Hàn Tô liền trả lời lại tin nhắn ngay: "Tại sao lại uống rượu? Uống có nhiều hay không?"
"Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ hỏi chuyện của tớ có thành công hay không nữa đấy." Tô Bạch trả lời.
"Tớ hỏi những cái đó làm gì, chuyện này không có liên quan gì đến tớ hết." Khương Hàn Tô nói.
"Sao lại không có liên quan đến cậu được? Tương lai cậu là thư ký nhỏ của tớ mà. Thư ký nhỏ đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn vài chuyện ở công ty chứ." Tô Bạch cười nói.
"Tớ không phải." Khương Hàn Tô phản hồi ba chữ.
"Được được được, không phải thư ký nhỏ, là có liên quan đến bà chủ được chưa, trừ khi cậu không muốn làm chức này." Tô Bạch nói.
Khương thôn Khương gia, Khương Hàn Tô nằm ở trên giường nhìn thấy tin nhắn Tô Bạch gửi đến, mím mím môi.
"Được rồi, tớ biết cậu đang quan tâm đến vấn đề gì, yên tâm đi, đối phương uống không được nhiều, uống không bao nhiêu rượu, cũng chỉ uống một hai chai bia thôi. Chuyện nơi đây cũng xong xuôi rồi, ngày mai tớ có thể trở về rồi. Ngày mai tớ về nhà, tớ sẽ đi đến nhà mẹ vợ để đi thăm bà già ấy." Tô Bạch cười nói.
"Cái gì bà già, mẹ tớ còn chưa già đâu." Khương Hàn Tô gõ chữ nói.
"Được được được, không già. Nói nè, mấy ngày nay, cậu hẳn là đang rất bận, muộn như vậy rồi còn chưa ngủ, có phải là vẫn luôn chờ tin nhắn tớ gửi đến đúng không?" Tô Bạch cười hỏi.
"Nào, nào có?" Khương Hàn Tô làm sao có khả năng thừa nhận chuyện này được, da mặt cô ấy mỏng như vậy mà.
"Vậy, vì sao muộn như vậy rồi cậu còn chưa ngủ?" Tô Bạch hỏi.
"Ai nói tớ không ngủ? Tớ ngủ từ lâu rồi, là do cậu, là tiếng tin nhắn cậu gửi đến đã đánh thức tớ dậy." Khương Hàn Tô nói.
Nghe những lời Khương Hàn Tô nói, Tô Bạch hận không thể bay đến trước mặt cô ấy xoa xoa cái miệng còn cứng hơn tảng đá của cô ấy.
Không phải hắn chưa từng đến nhà cô, cô ấy ngủ trong một căn phòng cách Lâm Trân không xa, Khương Hàn Tô vì sợ một động tác nhỏ cũng có thể khiến Lâm Trân nghe được, nếu không cô đã sớm gọi điện thoại cho hắn rồi.
Cho nên, những tin nhắn cô ấy nhận được, khẳng định là do cô ấy bật chế độ im lặng.
Chỉ là, Tô Bạch cũng không đi vạch trần, cũng không có nhắc đến, Tô Bạch gửi tin nhắn đến cho cô ấy và ngay lập tức nhận lại tin nhắn, có lẽ là cô ấy đang cầm điện thoại di động trên tay nên mới có thể nhanh như thế.
Từ lúc cô ấy gửi tin nhắn, đến lúc Tô Bạch trả lời tin nhắn của cô, thời gian trôi qua hơn ba tiếng rồi.
Cô gái ngốc này, haizz.
Thực sự là khiến người ta đau lòng muốn chết mà.
"Cô gái ngốc trả lời tin nhắn trong vài giây kia, đã muộn lắm rồi, ngủ sớm một chút đi. Ngày mai đến lúc gặp cậu, đừng để cho tớ nhìn thấy quầng thâm quanh của cậu." Tô Bạch trả lời.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ lên, cô đặt điện thoại di động đã nắm chặt trong tay rất lâu xuống bàn bên cạnh, không bao lâu sau, cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Những ngày này làm không ít việc đồng áng, cô thật sự mệt mỏi.