"Vậy em nói cho anh nghe, mẹ em làm gì em mà khiến em không vui?" Tô Bạch hỏi.
"Mẹ em rất xấu xa, anh có thấy tiểu Na Tra không? Mẹ em chính là Thạch Cơ nương nương trong đó đấy. Mẹ em thực sự quá đáng ghét, trong túi của những đứa trẻ con nhà người ta đều cất rất nhiều pháo xiết, em lén lấy trộm mười đồng từ trong túi của mẹ em và mua mấy hộp pháo xiết, kết quả bị mẹ phát hiện và tịch thu toàn bộ. Em cầm tiền muốn đi mua que cay ăn, anh có biết que cay không? Chính là que ăn vừa ngon vừa có vị cay, trong thành phố của chúng ta không có bán, cũng chỉ có ở mấy tiệm bán đồ tạp hoá thôi. Em mua mấy gói ở tiệm bán đồ tạp hoá, kết quả bị mẹ phát hiện, sau đó mẹ tịch thu toàn bộ của em, mẹ em còn nói cái này không thể ăn. Nhưng, nhưng anh, lúc xế chiều em phát hiện mẹ em đang lén ăn que cay của em, ô ô ô, anh, mẹ đang lén ăn que cay." Tiểu Chanh Chanh vừa nói xong, liền khóc lớn.
Tô Bạch: ". . ."
"Anh, anh nói đi, mẹ em có giống Thạch Cơ nương nương trong tiểu Na Tra không?" Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Không phải, Thạch Cơ nương nương là người xấu, mẹ em cũng không phải là người xấu. Không đúng, Thạch Cơ nương nương thật ra không phải là người xấu, là vì Na Tra trước kia đã giết hết đệ tử của bà ấy, sau đó bà ấy vì muốn báo thù, nhưng cuối cùng còn bị sư phụ của Na Tra là Thái Ất Chân Nhân giết chết."
"Anh Mộng Thành, anh đang nói cái gì vậy?" Tiểu Chanh Chanh không hiểu hỏi.
"À, anh đang nói Thạch Cơ nương nương là người xấu, nhưng mẹ em cũng không phải là người xấu." Tô Bạch xoa xoa đầu, nói một hồi lại nói sang Phong Thần Bảng luôn rồi. Theo bộ phim truyền hình Na Tra truyền kỳ, Thạch Cơ nương nương đúng là người xấu.
"Mẹ em không cho em chơi pháo, là mẹ em sợ em chơi pháo sẽ làm tay em bị bỏng. Mẹ em không cho em ăn que cay, là vì trẻ nhỏ ăn nhiều que cay không tốt." Tô Bạch nói.
"Anh đang thay mặt mẹ em nói chuyện, em không cần biết, anh thả em ra đi, em không cho phép anh ôm em." Tiểu Chanh Chanh nói.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, nói: "Tiểu Chanh Chanh, chúng ta thương lượng một chút thế nào? Một lát nữa anh sẽ mang em đi ra ngoài, rồi mua pháo cho em chơi, mua que cay cho em ăn. Nhưng bây giờ em phải ăn cơm, còn nữa, que cay em chỉ được phép ăn một bao, em thấy thế nào?"
Có Tô Bạch quan sát, chỉ chơi chút pháo xiết, thật ra cũng không dễ làm bỏng tay.
Về phần ăn que cay, chỉ cần ăn không nhiều, cũng không có tác hại quá lớn.
Những đứa trẻ cùng niên đại với Tô Bạch, đứa nào mà không từng ăn qua que cay
Loại đồ tạp hoá này nên được kiểm soát, nhưng cũng đừng kiểm soát quá nghiêm, lâu lâu ăn một ít vẫn được.
Dù sao cô bé không thể sống cùng với cả nhà dì út quá lâu, khi cô bé lớn lên và lên thành phố học, cô bé không còn nhìn thấy, tự nhiên là không ăn được.
"Thật không?" Tiểu Chanh Chanh mở đôi mắt to hỏi.
"Anh Mộng Thành của em có bao giờ lừa em đâu." Tô Bạch cười nói.
"Không được!" Không ngờ Tiểu Chanh Chanh lắc lắc đầu, Tô Bạch lập tức xụ mặt xuống.
Nếu như đã nói như vậy rồi mà còn không được, Tô Bạch cũng không còn cách nào khác nữa.
"Ngoại trừ đưa em đi mua pháo, mua que cay ra, anh còn phải dẫn em đến nhà chị Hàn Tô chơi. Chị Hàn Tô trở về ngày hôm qua rồi, nhiều lần em muốn đi đến nhà chị Hàn Tô chơi, mẹ em không cho em đi. Mẹ em nói chị Hàn Tô sắp thi đại học, cần phải tập trung học và làm bài tập, mẹ không cho em đến làm ảnh hưởng chuyện học của chị ấy. Nhưng em muốn đi tìm chị Hàn Tô chơi, hơn nữa bây giờ chị Hàn Tô mới học lớp 11, thời gian đến ngày thi đại học còn một năm nữa lận, một năm là rất dài rất dài." Tiểu Chanh Chanh nói.
Một năm rất dài sao?
Có lẽ đối với một cô bé năm tuổi là Tiểu Chanh Chanh, một năm rất dài.
Bởi vì ở độ tuổi này, cô bé còn thời gian lớn lên nữa.
Nhưng đối với Tô Bạch mà nói, một năm thật sự không dài.
Chỉ là thế sự vô thường, Tô Bạch còn cho rằng, lần này đến nhà dì út, sớm nhất cũng phải đến ngày mai mới có thể đến gặp cô ấy được.
Nhưng không nghĩ tới, bởi vì cô bé Tiểu Chanh Chanh này, đêm nay có thể đến gặp cô ấy rồi.
Đối với yêu cầu này của Tiểu Chanh Chanh, Tô Bạch không có lý do gì không đồng ý?
"Tiểu Chanh Chanh thực sự là một cô bé ngoan." Tô Bạch cười nói.
"Sau này mẹ em còn đánh em, em cứ đến tìm anh, anh Mộng Thành tuyệt đối sẽ bảo vệ em." Tô Bạch nói.
"Anh Mộng Thành thật sự đồng ý với em à?" Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Đồng ý." Tô Bạch cười nói.
"Anh Mộng Thành là tốt nhất, bây giờ em sẽ ngoan ngoãn đi ăn cơm, ăn no xong em mới có thể ra ngoài chơi." Tiểu Chanh Chanh nói xong, liền chạy đến trước mặt Tô Sắc.
"Mẹ ôm con, con muốn ăn cơm." Tiểu Chanh Chanh nói.
Tô Bạch nhìn thấy màn này, liền bật cười.
Tô Bạch trước đây cảm thấy, không tới ba mươi, bốn mươi tuổi tuyệt đối không muốn có con.
Nhưng nếu đứa trẻ thật sự đáng yêu như thế, không phải là không thể có con ở độ tuổi hơn hai mươi.
Một lần nữa ngồi vào bàn ăn, dượng út Vương Thuyền tò mò hỏi: "Con nói gì với Tiểu Chanh Chanh vậy, con bé trở nên ngoan ngoãn ăn cơm rồi? Không giống mấy lần trước, nó tuyệt đối không ăn mà không làm ầm ĩ cả tiếng đồng hồ."
"Dượng út, đây chính là bí mật giữa con và Tiểu Chanh Chanh, không thể nói, không thể nói." Tô Bạch cười nói.
Sau khi ăn cơm xong, Tô Bạch ôm Tiểu Chanh Chanh đi ra ngoài.
Tô Bạch đến đây được vài lần rồi, hắn biết chỗ nào có tiệm bán đồ tạp hoá.
Bởi vì thôn nhỏ nên chỉ có một tiệm bán đồ tạp hoá nằm giữa Vương Trang cùng Khương thôn.
Tiệm bán đồ tạp hoá không lớn, Tô Bạch ôm Tiểu Chanh Chanh đi đến đó, bên trong đã đứng không ít người, phần lớn đều là trẻ con đến mua spicy strip, pháo xiết và vài thứ khác.
Đợi mấy phút, cuối cùng mới đến lượt Tô Bạch.
Đứng cùng Tô Bạch là một bé trai bảy, tám tuổi. Cậu bé dùng mười đồng tiền mua một cây súng lúc có thể trang bị đạn nhựa.
Súng lục là nhựa, viên đạn tự nhiên cũng là nhựa.
Loại súng lục này Tô Bạch từng mua qua khi còn bé và viên đạn nhựa có màu vàng. Không chỉ có súng lục, Tô Bạch khi còn bé còn bỏ ra mười lăm đồng để mua một cây súng nhựa tương đối dài.
Loại súng nhựa dài có lực khá mạnh, viên đạn nhựa màu vàng khi bắn vào tường có thể bị bị vỡ.
Bởi vậy, vào thời điểm đó, có không ít người dùng loại súng này đi bắn chim nhỏ vào ban đêm.
Một vài loại súng đồ chơi cao cấp, là loại có gắn thêm đèn laser.
Chỉ là loại súng đồ chơi này ít nhất cũng phải có giá bốn mươi, năm mươi đồng, loại đắt tiền hơn có khi có giá gần một trăm đồng.
Đối với loại súng đồ chơi đó, đám người Tô Bạch khi đó tự nhiên chỉ có nhìn phát thèm. Nếu như đi mua loại đồ chơi đắt tiền này và bị cha mẹ phát hiện, chắc chắn không thể thiếu một trận đòn nặng.
"Anh, em cũng muốn chơi loại súng lục này." Tiểu Chanh Chanh nói.
"Được, vậy chúng ta cũng mua một cái để chơi đi." Tô Bạch cười nói.
Đi vào trong cửa hàng, Tô Bạch cầm mấy bao spicy strip có giá năm hào một bao, sau đó lại mua mấy hộp pháo xiết, suy nghĩ một chút, Tô Bạch lại mua ba, bốn pháo hoa cầm tay.
Ngoài ra, Tô Bạch lại mua một túi kẹo que và một ít que pháo bông.
Sau khi trả tiền, Tô Bạch không có tiếp tục ôm Tiểu Chanh Chanh, mà là một tay cầm túi một tay cầm lấy tay cô bé đi đến nhà Khương Hàn Tô.
Bình thường, Tô Bạch biết đường từ nhà dì út đến nhà Khương Hàn Tô, nhưng con đường từ tiệm bán đồ tạp hoá đến nhà Khương Hàn Tô thì Tô Bạch thật sự không biết. Bởi vì đường nhỏ trong thôn rất nhiều, Tô Bạch chỉ đến đây được vài lần nên không thể nhớ hết toàn bộ được.
"Em có biết đường đi từ nơi này đến nhà chị Hàn Tô không?" Tô Bạch hỏi.
"Em đương nhiên biết rồi, đi theo em đi." Tiểu Chanh Chanh vỗ vỗ bộ ngực mình nói.
"Vậy thì tốt." Tô Bạch nói.
"Tiểu Chanh Chanh, đường này vì sao càng ngày càng tối vậy, em không phải đang đi nhầm đường chứ?" Tô Bạch hỏi.
"Đây là đường nhỏ, không phải là đường lớn, tối là bình thường mà anh!" Sau khi Tiểu Chanh Chanh nói xong, không hiểu hỏi: "Anh Mộng Thành, thời tiết lạnh thế này, sao tay anh đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
"Không sao đâu." Tô Bạch như đang già đi, hắn đổi tay nắm tay cô bé.
Tô Bạch thở dài một hơi, trong miệng không biết đang niệm chú ngữ gì, bắt đầu tiếp tục đi theo Tiểu Chanh Chanh về phía trước.
Chỉ là càng đi, đầu Tô Bạch càng căng.
Bởi vì từ đường nhỏ này đi tới nhà Khương Hàn Tô phải đi qua con đường nhỏ kia.
Mà hai bên con đường nhỏ kia thì lại có rất nhiều mộ.
"Tiểu Chanh Chanh, em sợ ma không?" Tô Bạch hỏi.
"Ma? Ma là gì?" Tiểu Chanh Chanh hỏi.
"Không, không có gì." Tô Bạch nói.
Nhưng vài giây tiếp theo, có gió bắc thổi tới và nghe như tiếng quỷ khóc, khiến Tô Bạch sởn cả tóc gáy, thân thể run lên.
Tô Bạch cắn chặt răng, trực tiếp ôm Tiểu Chanh Chanh, nói: "Em đi quá chậm, chúng ta cần đi nhanh hơn."
Tiểu Chanh Chanh chỉ mới năm tuổi, rất nhẹ, Tô Bạch ôm cô bé chạy băng băng trên đường.
Đường rất dài, trong trường hợp bình thường, Tô Bạch làm sao có thể chạy một mạch xa như thế.
Nhưng Tô Bạch lúc này, có cảm giác như đang được thần linh phù trợ, hắn chạy một mạch hai dặm.
Mãi đến khi nhìn thấy chiếc đèn ố vàng treo trước cửa nhà Khương Hàn Tô, Tô Bạch cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.