Chương 16: Hai Bát Mì Khô

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:12:41

Mì khô, một món ăn vặt thuộc về Qua Thành. Đây là món ăn vặt được nhiều người trong Qua Thành yêu thích nhất. Ở Qua Thành, chỉ cần bạn đi vài bước là có thể nhìn thấy một quán mì khô. Chỉ là Qua Thành hẻo lánh, rất ít người bên ngoài nghe qua mì khô, nhiều nhất chỉ có một vài huyện xung quanh biết đến mà thôi. Cái này là điều Tô Bạch cảm thấy tiếc nuối lớn nhất trong kiếp trước. Trước khi Tô Bạch trọng sinh, hắn đang làm một chuyện chính là nghĩ biện pháp đưa mì khô ra ngoài Qua Thành. Bởi vì đây là biện pháp duy nhất giúp cho kinh tế ở Qua Thành phát triển. Dân dĩ thực vi thiên*, chỉ cần mì khô lan rộng khắp cả nước, Qua Thành tự nhiên cũng có thể trở thành nơi được nhiều người biết đến. *Dân dĩ thực vi thiên: "Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn". Giống như khi nhắc tới mì sợi, mọi người sẽ nghĩ tới Lan Thành. Cái này còn tốt hơn so với việc cạnh tranh với cái gọi là quê hương của Lão Tử. Những năm này, vì lợi ích cá nhân mà rất nhiều người đều tranh cãi ầm ĩ về quê hương của các danh nhân. Qua Thành cũng không ngoại lệ, cùng nhà bên cạnh tranh cãi ầm ĩ về quê hương của Lão Tử mười mấy năm. Càng thú vị hơn là Thao Thành sau đó nói đây là nơi Lão Tử phi thăng Tiên Giới. Bởi vậy, lại thêm một huyện tranh cướp quê hương của Lão Tử. Tổng cộng có ba nơi, từ giáo sư học giả, xuống tới bách tính các nơi, rồi tranh cãi trên mạng càng thêm náo nhiệt. Nhưng không có phong cảnh tú lệ làm đá lót đường, liệu một nơi hẻo lánh sử dụng hiệu ứng danh nhân có lợi hay không đây? Có, nhưng tác dụng không lớn. So với danh nhân, trong thành phố Bạc Thành có ba Tào ván đã đóng thuyền, tức Tào Tháo, Tào Phi, Tào Thực, ngoài ra còn có Y Thánh Hoa Đà. Trong vài năm gần đây, chủ đề Tam Quốc nổi lên như cồn qua trò chơi, điện ảnh và phim truyền hình, Tào lão bản đủ nổi tiếng chưa? Người hâm mộ Tào A Man (Tào Tháo) có nhiều lắm, đúng không? Nhưng Bạc Thành nghèo vẫn hoàn nghèo. Người hâm mộ Tào lão bản không ít, nhưng có rất ít người biết được rằng Tào lão bản ở Bạc Thành. Sợ rằng chỉ có những người hâm mộ cuồng nhiệt mới có thể biết được ông ấy là người gốc Tiếu Thành. Người bình thường thậm chí còn có thể phát âm sai từ Bạc Thành. Trừ việc chữ này ám chỉ địa danh ra, thực sự không còn tác dụng nào khác. Mà rất nhiều người biết đến Bạc Thành là vì thuốc bắc. Bởi vì Bạc Thành là một trong bốn trung tâm dược liệu lớn của Trung Quốc, là nơi sản xuất bạch thược. Trôi qua 12 năm, mì khô bát lớn ba tệ, bát nhỏ hai tệ năm, người bình thường ăn một bát lớn đã thấy no nê rồi. Nhưng Tô Bạch từ nhỏ đã có thể ăn được, hơn nữa còn là kiểu người ăn được rấy nhiều. Như các cụ già trong thôn nói, đó là do trong bụng Tô Bạch nuôi giun đũa. Nếu không có năm sáu cái bánh màn thầu, nếu không có hai bát lớn mì khô thì không đủ cho Tô Bạch nhét kẽ răng. Nói thật, rất lâu rồi Tô Bạch chưa từng ăn mì khô, tuy là kiếp trước có bán trên mạng, nhưng mùi vị của mì khô ở đây so với mì khô chính tông ở quê hương thì kém quá xa. Đồ ăn trên mạng được đóng gói gửi qua bưu điện, còn không bằng không ăn. Mì mới vừa bưng lên, Tô Bạch còn chưa ăn, chỉ ngửi một cái thôi đã thèm chảy nước miếng. Theo cách nói của người đời trước, chính là mùi vị ẩn sâu bên trong. Tô Bạch múc một thìa tương ớt, sợ mì dính với nhau, cho nên trộn đồng thời cả hai bát. Chờ trộn mì xong xuôi, liền cho trứng gà vào canh chua, Tô Bạch vừa ăn mì vừa uống ngụm canh, quá sức hưởng thụ. Sau khi hai bát mì hoàn toàn nằm trong bụng, Tô Bạch nằm trườn trên ghế, căn bản là không muốn nhúc nhích. Tô Bạch cũng biết, sau khi ăn uống no nê xong nằm như vậy không tốt, hắn liền thanh toán tiền. Ba người cùng nhau vừa đi bộ về trường vừa để tiêu cơm. Vào lúc trở về lớp học, ngoại trừ một vài học sinh ngoại trú cần phải về nhà ăn cơm thì những học sinh khác sau khi ăn ở nhà ăn xong, cũng chủ động trở lại phòng học bắt đầu tự học. Sự tự kỉ luật này, cái bầu không khí này, xứng đáng để trường Dục Hoa chỉ mất thời gian mấy năm đã đuổi kịp bước chân của trường Phong Hoa. Chỉ là, học sinh tám hàng đầu đều tập trung học tập, mà hai hàng cuối của bọn họ hoặc là đang ngủ hoặc là đang đọc tiểu thuyết. Đối với một vài học sinh trong lớp thích đọc tiểu thuyết, khoảng thời gian buổi trưa tan học để ăn cơm là thời kỳ vàng son để bọn họ hưởng thụ. Bởi vì buổi trưa, chủ nhiệm lớp phải về nhà ăn cơm nên khoảng thời gian này của bọn họ được đọc tiểu thuyết rất lâu. Vì thế, người nào dùng điện thoại di động thì dùng điện thoại di động, người nào dùng MP4 thì dùng MP4, người nào dùng quyển sách thì dùng sách, mà bọn họ gọi là gặp thời thế thế thời phải thế. Không biết Hứa Lâm mượn được cuốn Bàn Long in lậu từ đâu, cúi đầu đọc say sưa. Tô Bạch lấy ra một quyển toán học lớp 9, nhìn những bài tập phức tạp khác nhau trên đó. Tô Bạch biết, nếu hắn muốn giải những bài tập này thì một lần nữa hắn phải bắt đầu học từ lớp 7. Trong kỳ thi tuyển sinh vào cấp 3, những môn ngữ văn, lịch sử, chính trị là môn hắn không cần ôn tập. Vì những môn này cần phải học thuộc lòng, mà Tô Bạch ghi nhớ rất nhanh. Lúc hắn còn học tiểu học, bởi vì trường tuyên dương văn hóa lão tử, hắn liền đem chính bản Đạo Đức Kinh ghi nhớ hoàn toàn, sau đó trường phát quyển Đệ Tử Quy, hắn cũng ghi nhớ Đệ Tử Quy. Lớp 7 lúc đọc Xạ Điêu Anh Hùng Truyện của Kim Dung, hắn chán đến mức học thuộc luôn Cửu Âm Chân Kinh. Vì thế, trong học kỳ mới, điều Tô Bạch thích làm nhất hàng năm là đọc những điều được ghi trên quyển sách giáo khoa ngữ văn, sau đó dùng thời gian nhanh nhất để ghi nhớ toàn bộ. Hiện tại, chuyện hắn cần làm nhất ngay bây giờ là mượn sách, mượn toàn bộ sách toán học lớp 7 và lớp 8. Vì sao phải mượn? Bởi vì rất nhiều lúc một học kỳ còn chưa kết thúc, sách toán học của Tô Bạch đã không còn, huống chi là sách đã trôi qua được hai ba năm nay. Không chỉ là muốn mượn mà còn phải mượn những quyển đã được ghi chú sẵn. Nếu không, Tô Bạch chỉ cần từ Tân Hoa Thư Điếm hoặc là từ trên mạng mua một quyển là xong, cần gì phải phiền phức đến như vậy. Chính vì thế, hắn cần mượn những người có thành tích tốt, kiểu người giống như Hứa Lâm, coi như là sách chưa ném đi, cũng khẳng định không có ghi chú để lại. Được rồi, nói trắng ra, Tô Bạch đang muốn mượn sách. Ngay lúc này trong đầu hắn xuất hiện một người. Người này, chính là Khương Hàn Tô. Ở Dục Hoa, còn có ai có thể có những ghi chú có giá trị học tập cao như Khương Hàn Tô được? Nói đến cả toàn bộ Dục Hoa, không, phải nói là những ghi chú tốt nhất cả thành phố mới đúng! Khóe miệng Tô Bạch lộ ra nụ cười, hắn nhìn ngoài cửa sổ, như đang nghĩ tới điều gì đó, thấp giọng nói: "Ngày mai tan học phải về nhà sớm một chút." Tô Bạch chợt nhớ tới bà nội trong nhà, hắn không phải do cha mẹ nuôi lớn, giúp hắn trưởng thành, mà người đó chính là bà nội của hắn. Tô Bạch chưa từng nhìn thấy ông nội, nghe nói đã sớm qua đời khoảng hai mươi mấy năm trước rồi. Mà ở kiếp trước, bởi vì cha mẹ cãi nhau nên hắn luôn ở Hải Thành, không về nhà trong 14 năm. Còn bà nội của hắn, vào năm đó đã mất, qua đời vào một ngày đầu năm mới. Tô Bạch thậm chí còn chưa gặp bà lần cuối. Năm đó, Tô Bạch không về nhà, còn cha mẹ Tô Bạch vào năm đó vừa vặn sinh một cô em gái cho Tô Bạch, bởi vì sợ con gái bị lạnh nên cũng không về nhà. Hình như là đã thương lượng từ trước đó, bác và cô của Tô Bạch cũng vào năm đó không có về nhà ăn tết. Một cụ già 70 tuổi sống bơ vơ, không nơi nương tựa, nhìn con cháu người khác tập trung đông đủ trong nhà vào năm mới, cuối cùng hụt hẫng ra đi. Bởi vì chuyện này, quan hệ giữa Tô Bạch và cha hắn càng thêm căng thẳng, có những lần hắn thậm chí hắn còn không chịu về nhà trong mấy năm liền.