Chương 300: Không có thời gian

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:52:09

Tô Bạch cầm phích nước nóng tới và rót nước nóng từ trong phích vào trong hai ly. Nước trong phích nước nóng là nước được nấu từ tối hôm qua. Trải qua hơn một ngày rưỡi, nước trong phích bớt nóng hẳn, đủ để đánh răng rửa mặt. Nếu có sẵn nước nóng thì phải pha thêm một ít nước lạnh, chắc chắn sẽ bị dính nước lạnh vào tay. Đậy nắp phích nước nóng lại, Tô Bạch và Khương Hàn Tô mỗi người cầm một ly để đánh răng. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tô Bạch đi đốt lửa, Khương Hàn Tô xào vài món ăn, rồi lấy sủi cảo còn thừa trong tủ lạnh ra chưng, vậy là đã có một bữa sáng qua ngày. Sau khi ăn sáng xong, Tô Bạch đưa thuốc đông y đã nấu xong cho cô uống, sau đó cầm tay cô và dẫn cô đi dạo xung quanh. Chính là ăn xong đi bộ trăm bước, có thể sống đến chín mươi chín tuổi. Hai người mới vừa rời khỏi giường, lại ăn nhiều như vậy, cần vận động một chút. Sau khi đi dạo về, Khương Hàn Tô lại xem sách, mà Tô Bạch lại ngồi trước máy vi tính cùng Trần Đức nói một ít chuyện về công ty. Từ tháng sau cho đến kỳ nghỉ sắp tới, Khương Hàn Tô rất bận. Bởi vì có một cuộc thi trong tỉnh, với tư cách là ngôi trường trung học số 1 tốt nhất ở Bạc Thành nên có tư tách dự thi. Mà bên trong khối lớp 11, trường học lựa chọn Khương Hàn Tô. Cho nên vào nửa tháng trước, Khương Hàn Tô đều đang bận rộn học tập và giải các câu hỏi, Nửa tháng sau đó, tự nhiên là rời trường dự thi. Khương Hàn Tô đang bận chuyện thi đua, Tô Bạch cũng không nhàn rỗi. Một tháng trước cùng Trần Đức thương lượng một chút, Tô Bạch đang xác định nền móng của công ty mình có sâu hay không. Và vào ngày 1 tháng 2, cũng chính là ngày 21 tháng chạp âm lịch, công ty chính thức mở rộng sang thành phố lân cận. Đây là nhờ Tô Bạch dùng thời gian mấy tháng quét sạch nội loạn, và toàn bộ các chi nhánh ở Bạc Thành phát đạt nên hắn mới đưa ra quyết định như vậy. Nếu như nói, trước đây Tô Bạch không có suy nghĩ mở rộng sang thành phố khác, vậy thì lúc này, Tô Bạch tuyệt đối có. Tô Bach mở rộng lần này, tuyệt đối không phải trò đùa trẻ con, chỉ mở một quán hay vài quán. Bạng Phụ (Phụ thị) là một trong số ít thành phố đông đân ở An Bắc, lần này Tô Bạch mở rộng thêm khoảng 200 quán và sẽ đồng thời thi công, cái con số này đã vượt qua số quán hiện có ở Bạc Thành rồi. Từ cái lần Tô Bạch đi kiểm tra và cắt giảm toàn bộ, số quán mì Tô Bạch còn dư lại ở Bạc Thành khoảng 160 quán. Bình thường, Tô Bạch có thể chơi bời lêu lổng. Nhưng đến những thời điểm quan trọng, Tô Bạch vẫn phải ở công ty tọa trấn. Bởi vì số tiền đầu tư lần này, không phải là con số nhỏ. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên Tô Bạch mở rộng thị trường ra ngoài. Nếu như thành công, Tô Bạch có thể hoàn toàn nhanh chóng đứng vững gót chân ở An Bắc vào nửa đầu năm 2013. Lần đầu tiên của mỗi người đều rất quan trọng, và đây cũng là lần đầu tiên của Tô Bạch. Ngày 21 tháng chạp, là ngày Tô Bạch mở rộng quy mô đến Phụ thị, cũng là ngày Khương Hàn Tô từ thành phố khác trở về. Từ ngày 24 tháng chạp kéo dài đến 15 tháng giêng Tết Nguyên Tiêu là thời gian nghỉ đông của Tô Bạch và những học sinh, đến chiều ngày 16 bắt đầu học lại. Kỳ nghỉ đông lần này có hơi ít, không chỉ là cấp 3, mà một ít cấp 2 và tiểu học cũng như thế. Từ 24 tháng chạp đến 15 tháng giêng, lần nghỉ đông này cũng chỉ có 21 ngày nghỉ. Một ngày này, trường học tuy không cho nghỉ, nhưng Tô Bạch tự nhiên không thể đến trường được. Mặc dù xin nghỉ học ở trường rất khó, nhưng là một người trưởng thành, Tô Bạch có quá nhiều biện pháp có thể xin nghỉ. Đương nhiên, cách này là cách thường dùng nhất của vài học sinh, chính là giả vờ bệnh. Nhưng Tô Bạch giả vờ bệnh, là có người chứng minh hắn bệnh. Chỉ có điều, sau khi Trần Đức đưa hắn ra khỏi trường học, nụ cười trên mặt anh ta khiến Tô Bạch nhìn thấy chỉ muốn đấm một cái. Tô Bạch vừa xin nghỉ, là nghỉ một lèo hai tuần. Lúc đó chỉ nói với giáo viên xin nghỉ ba ngày, nhưng sau ba ngày, lại tiếp tục thêm ba ngày khác. Thực tế, bây giờ công ty đã có Trần Đức rồi, Tô Bạch hoàn toàn không cần xin nghỉ nhiều như vậy, hắn chỉ cần xuất hiện trong vài ngày quan trọng là được rồi. Nhưng từ khi Khương Hàn Tô đi đến thành phố khác, Tô Bạch không còn nửa điểm tâm tư ở lại trường. Nói đến càng buồn cười, sau khi rời khỏi ghế nhà trường để bước chân vào xã hội, hắn lại muốn quay trở về trường học để cảm nhận thời tuổi trẻ thanh xuân và ý chí vươn lên. Nhưng từ khi quay trở lại khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường một lần nữa, nhiều nhất chỉ muốn ở trường được vài tháng, sau đó lại muốn rời khỏi trường học. Đây chính là điển hình của việc sau khi đạt được rồi thì không biết quý trọng, mà mất đi rồi lại điên cuồng muốn quay trở lại lần nữa. Con người, đều không biết đủ. Tô Bạch ở công ty bận bịu cả ngày, tới sáu giờ tối ngày 21 tháng chạp mới quay về trường học. Lúc này, Khương Hàn Tô đã từ thành phố trở về từ lâu. Sau khi đến trường, Tô Bạch bị chủ nhiệm lớp mời đến văn phòng. Tô Bạch chỉ xin nghỉ ba ngày, nhưng kéo dài đến hai tuần mới về trường, chủ nhiệm lớp không tức giận mới lạ. "Nói, em đến cùng là bị bệnh gì, mà cần đến nửa tháng điều trị?" Chủ nhiệm lớp tức giận hỏi. Chủ nhiệm lớp 11 của Tô Bạch mặc dù là giáo viên lớn tuổi, nhưng cách quản lý của ông nghiêm khắc không thua kém Thiệu Úy chút nào. Thầy này họ Sử tên Văn, là giáo viên dạy toán. Ở trong trường học rất nổi tiếng, là người đào tạo ra không ít học sinh giỏi thi đậu vào các trường đại học hàng đầu. Tô Bạch không nói, cũng không giải thích, bây giờ chủ nhiệm lớp rõ ràng là đang vô cùng tức giận. Căn cứ vào tính tình của ông ấy, càng giải thích chỉ khiến ông ấy càng tức giận hơn. Hắn cứ đứng im ngoan ngoãn nhận sai, có khi vượt qua ải này nhanh chóng. "Nói chuyện đi! Cúi đầu ngây ngốc đó làm gì, tại sao không nói chuyện?" Sử Văn hỏi. Cũng khó trách Sử Văn tức giận, hễ là học sinh ban một, đều là người tài giỏi trong những người tài giỏi của trường trung học số 1 trong toàn bộ Bạc Thành. Lớp 11 không giống với lớp 10, sau khi học xong lớp 10, lớp 11 sẽ chia lớp và đổi giáo viên. Sau khi đến lớp 11, lớp do người nào chủ nhiệm, vậy thì lớp 12 vẫn do người đó chủ nhiệm. Và toàn bộ học sinh ban một đều có cơ hội rất lớn có thể thi đậu vào một trường đại học tốt nhất trong kỳ thi đại học. Kết quả, cái thằng nhóc Tô Bạch này liên tục ở nhà hai tuần lễ. Mà nghỉ hai tuần nhất định thiếu hụt biết bao nhiêu kiến thức của các môn! "Em xin lỗi thầy, em sẽ cố gắng bù đắp lại những kiến thức đã mất của các môn." Tô Bạch nói. Lúc này, cửa phòng học bỗng nhiên mở ra, Khương Hàn Tô ôm sách bài tập đi vào. "Thầy, em mới vừa thu xong bài tập toán." Khương Hàn Tô đem bài tập đặt trên bàn làm việc của Sử Văn. "Có ai không nộp không?" Sử Văn hỏi. "Có một người, Tô Bạch không nộp bài tập toán." Khương Hàn Tô nói. "Hừ! Em ấy? Em ấy đương nhiên không nộp rồi, liên tục nghỉ học nửa tháng không tới trường mà." Sau khi Sử Văn nói xong, quay sang nói với Tô Bạch: "Em nên noi gương và học tập theo lớp trưởng đi. Em nhìn thử xem, lớp trưởng đang làm gì, còn em đang làm gì? Lớp trưởng các em lần này đại diện cho trường chúng ta tham gia cuộc thi và trực tiếp đạt được vị trí thứ nhất trong tỉnh, nhà trường trực tiếp thưởng cho em ấy một số tiền lớn. Các em đều là học sinh của tôi, đều cùng một lớp, vì sao lại chênh lệch lớn như vậy? Em còn nghĩ muốn trốn học, không chịu tập trung học tập. Em nghĩ rằng tôi không biết em không tập trung nghe giảng bài trên lớp đúng không? Chỉ cần nhìn thấy thành tích của em không hạ xuống, tôi không nói, nhưng tôi nhìn thấy trong hai tuần lễ này em không lên lớp học, kỳ thi lần sao phải làm sao bây giờ." "Dạ thầy, em biết lỗi rồi." Tô Bạch lần nữa cúi đầu xin lỗi. "Biết lỗi rồi thì sao?" Sử Văn hỏi. "Em hứa, lần sau em sẽ không xin nghỉ nữa." Tô Bạch nói. Chỉ cần có Khương Hàn Tô ở trường học, Tô Bạch đương nhiên sẽ không tiếp tục xin nghỉ. "Đây chính là lời em nói, từ hôm nay đến kỳ thi đại học, tôi sẽ không cho em nghỉ một ngày nào nữa." Sử Văn nói. "Dạ." Tô Bạch gật gật đầu. Sử Văn lúc này quay sang nói với Khương Hàn Tô: "Khương Hàn Tô, em ngồi cùng bàn với Tô Bạch, cũng là lớp trưởng lớp chúng ta. Mấy ngày nay Tô Bạch không có đi học, khi nào em có thời gian thì giúp thầy ôn tập giúp em ấy." "Xin lỗi thầy. Đợt thi đua tỉnh lần này đã truyền cho em động lực rất lớn. Em còn rất nhiều bài tập cần phải làm, em không có thời gian để giúp bạn học Tô Bạch học bù được." Khương Hàn Tô nói.