Chương 304: Về nhà (2)

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 16:54:18

Xe chạy vào đường lớn Bắc Hải, sau mười mấy phút, đã đến cửa bắc công viên Tào Tháo. "Cửa hàng bánh bao này đã mở được hai mươi năm rồi, lúc tớ còn học tiểu học ở đây thường thèm bánh bao ở chỗ này. Khi đến cấp 3, rất nhiều lần tớ muốn tới chỗ này ăn một bữa, nhưng bởi vì khoảng cách từ trường trung học số 1 đến đây quá xa nên tớ vẫn không tới được." Tô Bạch nói. Khi đó, buổi tối tớ cùng mấy người bạn học mỗi ngày leo tường chạy ra ngoài đến quán nét chơi thâu đêm. Đến năm, sáu giờ sáng quay về và mỗi lần đi ngang qua cửa hàng bánh bao đó, mỗi người đều thèm chảy nước miếng, nhưng bởi vì không có tiền nên dù thèm cũng chẳng làm gì được. Chỉ có mỗi tháng nhận được tiền sinh hoạt phí từ cha mẹ, tớ mới có tiền lướt net vào chủ nhật và mua bánh bao ở cửa hàng bánh bao đó ăn. Tô Bạch nhớ tới có một lần bọn họ leo tường lên mạng và lúc trở về đi ngang qua cửa hàng bánh bao, bản thân hắn từng ước thầm trong lòng, chờ sau này có tiền rồi, nhất định phải đi mua một trăm đồng tiền bánh bao ăn cho đã. Chỉ là cái mong muốn nho nhỏ này đã bị hắn gạt đi khi hắn trưởng thành và có tiền để mua. Nhưng lúc hắn đến trường đón Khương Hàn Tô sáng nay, trùng hợp nhìn thấy một cửa hàng bánh bao mới mở ở đầu ngõ, thế là, hắn liền nghĩ đến cửa hàng bánh bao ở Bạc Thành khi còn nhỏ hắn thường muốn ăn. Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên và nhìn thấy tên của cửa hàng bánh bao là cửa hàng bánh bao Ngụy Võ. "Cao Sơn, anh chưa ăn sáng đúng không? Cùng vào ăn." Tô Bạch nói. "Không cần đâu ông chủ, hai người cùng ăn đi, tôi ở bên cạnh chờ hai người là được rồi." Cao Sơn nói. "Cùng nhau ăn, phải mất vài tiếng mới tới nơi." Tô Bạch nói. "Được, ông chủ, tôi không khách khí nữa." Cao Sơn nói. "Không cổ hủ như tôi tưởng tượng." Tô Bạch cười nói. Mọi người đi vào cửa hàng bánh bao, phát hiện số người trong cửa hàng bánh không nhiều, thế là tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống. Bởi vì bây giờ đã là tám, chín giờ sáng rồi. Người ở Bạc Thành thường thức dậy rất sớm, thời điểm người đến cửa hàng bánh bao ăn sáng đông nhất là vào khoảng năm giờ đến bảy giờ sáng sớm. Tám, chín giờ vẫn thuộc về buổi sáng, nhưng từng người đi làm công việc của riêng mình. "Bà chủ, cho hai lồng bánh bao." Tô Bạch nói. Bên trong mỗi lồng có tám cái bánh bao, đều là bánh bao loại lớn. "Thịt hay chay." Bà chủ hỏi. "Một lồng chay một lồng thịt và cho thêm ba phần nước canh." Tô Bạch nói. "Được. Mọi người chờ một lát." Bà chủ nói. Tô Bạch nhìn một chút cơ sở vật chất xung quanh, so với mấy năm trước, nơi này rõ ràng được tu sửa qua một lần, hơn nữa mặt tiền cửa hàng cũng lớn hơn trước rất nhiều. Xem ra, nhờ buôn bán tốt, đem ngôi nhà bên cạnh thuê lại và hợp lại thành một. "Chỉ còn lại hai lồng cuối cùng thôi, mọi người mà đến chậm một chút là không còn gì để ăn rồi." Bà chủ cười nói. Sau khi bà chủ đem hai lồng bánh bao đến, vừa nhìn thấy Tô Bạch thì ngẩn người: "Con, con là. . ." "Dì Vương vẫn nhận ra con à?" Tô Bạch cười nói. "Con là Tô Bạch?" Bà chủ kinh ngạc hỏi. "Là con." Tô Bạch cười nói. "Dì cứ luôn nói vì sao quen mắt đến thế, quả nhiên là con." Bà chủ cười nói. "Thời gian trôi qua thật nhanh, loáng một cái thôi mà con đã lớn đến vậy rồi. Khi đó, con chỉ cao đến chừng này, mỗi lần con đi lướt net ở nhà bên cạnh vào ngày nghỉ, còn thường đến đây mua ăn bánh bao." Dì Vương đưa tay ra dấu Tô Bạch chỉ cao chừng ấy ở vài năm trước. "Khi cậu còn học tiểu học, mỗi ngày cậu đều lên mạng sao?" Khương Hàn Tô đột nhiên hỏi. "Không phải, hầu như mỗi buổi tối tan học đều chạy tới chỗ này để lên mạng, nhìn đi, quán nét kia hiện tại vẫn còn mở cửa." Dì Vương đột nhiên chỉ vào quán nét phía đối diện nói. Khương Hàn Tô liếc mắt nhìn, quán net tên là Linh Điểm. "Sao hôm nay con lại nhớ tới chỗ này mà đến đây ăn bánh bao thế?." Dì Vương hỏi. "Khi còn bé con rất thèm ăn bánh bao ở đây, đã nhiều năm không ăn rồi, dì thấy lạ sao?" Tô Bạch cười nói. "Con đi làm việc ở đâu về vậy?" Dì Vương nhìn thấy trên bàn Tô Bạch ngồi hết giấm và tương ớt, liền từ bàn khác cầm hai bình qua. Tô Bạch thích ăn bánh bao chấm chút tương ớt, bà biết. "Dì Vương sao xem thường con quá vậy? Con còn đang đi học." Tô Bạch nói. "Còn đang đi học?" Dì Vương kinh ngạc nói: "Với độ tuổi này của con cũng nên học cấp 3 rồi? Con học cấp 3 ở trường nào? Trường trung học số 9 hay số 10?" Tô Bạch có chút không biết nói gì, xem ra, thực sự là do khi còn học tiểu học đều lên mạng mỗi ngày đã làm cho dì ấy lưu lại ấn tượng xấu về mình rồi. Nhưng mặc dù Tô Bạch học tiểu học đều lên mạng mỗi ngày, nhưng thành tích học tập của hắn khi đó không kém! "Là trường trung học số 1, hai chúng con đều là học sinh trường trung học số 1." Tô Bạch nói. "Trường trung học số 1?" Dì Vương nói xong thì nói tiếp: "Còn cô bé này?" Tô Bạch mỉm cười, sờ lên mặt cô ấy nói: "Là bạn gái của con." Dì Vương kinh ngạc nói không nên lời. Lúc này, Tô Bạch cắn một cái bánh bao đã chấm tương ớt, thở dài nói: "Đúng là hương vị này." "Như thế nào, ngon không?" Tô Bạch quay sang hỏi Khương Hàn Tô. "Ngon." Khương Hàn Tô gật gật đầu, nói: "Ăn rất ngon." Sau khi ăn no, ba người lên xe, bắt đầu chạy về hướng Qua Thành. "Tối hôm qua cậu ngủ ngon không?" Tô Bạch hỏi. "Vẫn được." Khương Hàn Tô nói. "Vẫn được mới lạ đấy." Tô Bạch không vui nói: "Ngày hôm qua chỉ có một mình cậu ở thành phố khác, sao mà ngủ ngon được." "Trên mắt cậu bây giờ vẫn còn quầng thâm kìa? Còn một lát nữa mới về đến nhà, cậu ngủ một chút đi." Tô Bạch nói. Tô Bạch ôm cô ấy vào trong lòng, sau đó dùng tay nắm chặt bàn tay có hơi lạnh lẽo của cô. Ô tô chậm rãi chạy trên đường, bởi vì gần tới cuối năm, xe cộ trên đường rất nhiều, phần lớn đều là người về quê ăn tết. Lúc này, Khương Hàn Tô đã từ từ ngủ thiếp đi, Tô Bạch nhìn ngoài cửa sổ, lại nghĩ đến Lâm Trân và chuyện của cha mẹ mình. Chuyện của Lâm Trân cần phải giải quyết, mà chuyện của cha mẹ mình cũng cần phải giải quyết. Những ngày tiếp theo, hắn không thể luôn ở chung với họ được. Càng nghĩ tới, Tô Bạch càng thấy đau đầu, đối với Tô Bạch mà nói, giải quyết chuyện Lâm Trân dễ dàng hơn giải quyết chuyện của cha mẹ mình nhiều. Chuyện giữa mình và Khương Hàn Tô, nói cho cùng là vì yêu sớm, khiến cho Lâm Trân sợ bọn họ yêu sớm sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích học tập của Khương Hàn Tô. Nhưng kỳ thi đại học sắp tới rồi, Tô Bạch thậm chí có thể không cần quan tâm đến chuyện Lâm Trân nữa. Chỉ cần bọn họ kết thúc kỳ thi đại học, chờ bước chân vào đại học, Lâm Trân không có lý do gì để quản họ được. Nhưng Tô Bạch muốn sớm một chút làm cho người mẹ vợ này đồng ý mà thôi. Tuy kỳ thi đại học sắp đến, nhưng vẫn còn một năm rưỡi nữa. Suy nghĩ miên man, Tô Bạch dần dần ngủ thiếp đi. Hai giờ sau, ô tô dừng lại ở ngã tư Khương thôn, Tô Bạch không xuống, Khương Hàn Tô tự mình mở cửa và lấy hành lí xuống. Tô Bạch không xuống, là sợ bị người trong thôn nhìn thấy, nếu như bị người nhìn thấy Tô Bạch và Khương Hàn Tô cùng nhau xuống xe, khó tránh khỏi dẫn đến nhiều lời chỉ trích. Vì trong thôn này, có rất nhiều người đố kỵ với Khương Hàn Tô.