Chương 376: Không cần chân à?

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 17:33:11

Hai người trở về chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, đến cả cơm tối cũng không muốn ăn. Nằm nghỉ được một lát, Tô Bạch gọi điện thoại gọi thức ăn bên ngoài mang đến. Sau khi ăn cơm xong, Tô Bạch nghỉ ngơi thêm, đau đớn ở gót chân đã giảm đi đáng kể. Còn Khương Hàn Tô thì càng nghiêm trọng hơn, Tô Bạch giúp cô cởi giày ra thì phát hiện chân cô đã sưng tấy lên rồi. "Anh đã bảo em đừng gắng sức, em cứ nhất quyết gắng sức làm gì." Tô Bạch đau lòng nói. "Là lỗi của anh, có rất nhiều phương pháp rèn luyện thân thể như vậy, thế mà anh lại mang theo em đi leo núi làm gì cơ chứ!" Tô Bạch tự trách nói. "Không sao đâu, cũng chỉ là bị sưng thôi, mấy ngày sau sẽ ổn mà." Khương Hàn Tô nói. "Em không nên di chuyển, ngày hôm nay không được tắm." Tô Bạch nói. "Không được." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Ngày hôm nay em leo núi cả ngày, mồ hôi trên người em đổ rất nhiều nên rất có mùi." "Ở đâu? Để anh ngửi thử nào." Tô Bạch ngửi lên người cô, nói: "Rất thơm nha, làm gì có mùi mồ hôi." "Có, em muốn tắm." Khương Hàn Tô nói. "Vậy chúng ta cùng nhau tắm, anh ôm em đi." Tô Bạch nói. "A? Không được, không được." Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, xấu hổ nói. "Không được cũng phải được, chân em sưng tấy lên rồi, tự mình tắm sẽ làm chân đau hơn?" Tô Bạch nói xong, liền ôm cô lên. "Đã là vợ chồng của nhau rồi, còn ngại ngùng cái gì. Anh thậm chí còn cắn qua em, em ngại ngùng như thế làm gì?" Ôm cô ấy đi tới phòng tắm, Tô Bạch đẩy cửa phòng tắm ra. Khương Hàn Tô đầu tiên là giãy giụa một hồi, đến khi không giãy giụa được nữa thì cô đem cái khuôn mặt đang đỏ bừng của mình vùi vào trong lồng ngực của hắn, không dám ngẩng đầu lên. Sau khi tắm xong, Tô Bạch ôm cô lên ghế sô pha ngồi. "Anh đi xuống mua thuốc trước, lát anh về sẽ sấy tóc cho em." Tô Bạch nói. Còn may, ở chỗ này có rất nhiều người nên xung quanh có không ít tiệm thuốc. Tô Bạch đến một tiệm thuốc bên cạnh khách sạn mua một ít Vân Nam bạch dược, rồi nhanh chóng trở về khách sạn. Sau khi trở về khách sạn, Tô Bạch ngồi ở trên ghế sô pha và cầm lấy bàn chân nhỏ đang sưng tấy của Khương Hàn Tô, bắt đầu bôi thuốc lên. Sau khi bôi thuốc lên cả hai chân của Khương Hàn Tô xong, Tô Bạch mới đi rửa tay, rồi mới cầm máy sấy sấy tóc giúp cô ấy. "Bác sĩ nói em tạm thời không được di chuyển, cần phải nghỉ ngơi thật tốt." Tô Bạch ôm cô lên giường, sau đó nói: "Em nghỉ ngơi hai ngày đi, chờ chân em lành thì hai chúng ta trở về trường." "Em thoa thuốc rồi, có thể đi được." Khương Hàn Tô nói. "Nghe lời." Tô Bạch cau mày nói. "Được rồi." Khương Hàn Tô nói. Quan trọng là chân thật sự rất đau, chạy tới chạy lui trong phòng học và ký túc xá, vô cùng phiền toái. Tô Bạch lên giường và ôm cô vào trong lòng, hai người đều hơi buồn ngủ rồi. Tuy bây giờ chỉ mới tám giờ tối, nhưng cả hai chìm vào giấc ngủ rất nhanh. Đến khoảng mười một giờ, chuông điện thoại di động của Khương Hàn Tô vang lên. Cô mơ mơ màng màng tỉnh lại, cho rằng là điện thoại di động của Tô Bạch, bởi vì khi hai người ở bên nhau, bình thường đều là điện thoại gọi đến Tô Bạch. Đến khi cầm lấy điện thoại di động của Tô Bạch, cô mới phát hiện không phải, Khương Hàn Tô liền cầm lấy điện thoại di động của mình. "Alo." Cô nói. "Hàn Tô, là cậu sao?" Đầu dây bên kia nói. "Là tớ, cậu là Cung Khánh à?" Khương Hàn Tô nhận ra giọng nói của cậu ấy. "Là tớ." Phía bên kia trả lời. "Muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. Tô Bạch còn đang ngủ bên cạnh, cô không dám lớn tiếng, sợ đánh thức hắn. Suy nghĩ một chút, Khương Hàn Tô mang dép vào, chịu đựng cơn đau nhức ở chân, đẩy cửa đi ra đại sảnh. "Hàn Tô, có thể, có thể giúp tớ một việc được không?" Cung Khánh hỏi. "Giúp cái gì, cậu nói tớ biết đi." Khương Hàn Tô hỏi. "Có thể, cậu có thể cho tớ mượn năm ngàn đồng được không?" Nói xong, cô lại nói tiếp: "Chờ tớ kiếm được tiền, tớ nhất định trả lại cho cậu." "Cậu mượn tiền làm cái gì?" Khương Hàn Tô nói: "Tớ không thể vô cớ cho cậu mượn tiền được." "Tớ, tớ cần tiền phá thai." Cô có chút khó mở miệng nói: "Tớ mang thai rồi, không dám nói cho người trong nhà biết. Bây giờ tớ cần tiền gấp để phá thai, tớ chợt nhớ đến thân phận hiện tại của Tô Bạch nên mới gọi cho cậu." "Cậu đem số thẻ ngân hàng gửi cho tớ đi, lát nữa tớ chuyển qua cho cậu." Khương Hàn Tô nói. "Cảm ơn, cảm ơn cậu Hàn Tô. Nếu như cậu không thể cho tớ mượn, tớ thật sự không biết nên làm gì. Nếu như bị cha mẹ tớ biết, sẽ đánh tớ chết mất." Cô vừa khóc vừa nói. Khương Hàn Tô cúp điện thoại, nhớ đến có một ngân hàng nằm bên cạnh khách sạn, cô chuẩn bị đi xuống chuyển tiền cho Cung Khánh. Chắc cậu ấy đang cần tiền gấp. Cung Khánh cũng đang học đại học, chính là học trong một trường đại học phổ thông trong đợt tuyển chọn lần 2. Thành tích thi vào trường cấp 3 của cậu ấy tốt, thi đậu vào trường trung học số 4 Qua Thành. Chỉ là cậu ấy bắt đầu yêu đương khi đang học cấp 3 khiến cho thành tích trở nên thất thường, thi đại học chỉ có thể vào được trường đại học phổ thông thôi. Đầu năm nay, lúc mọi người cùng tụ họp, Tô Bạch và Khương Hàn Tô đã gặp cậu ấy. Tuy không đậu vào trường đại học tốt, nhưng có thể nhìn ra được, cậu ấy đang rất hạnh phúc. Theo cậu ấy nói, bạn trai đối xử rất tốt với cậu ấy. Hai người còn cùng nhau nói qua một ít chuyện riêng tư, như là có cùng bạn trai làm mấy chuyện gì gì đó đó không. Hai người đều chưa từng làm, còn nói chuẩn bị giao cho đối phương khi lên đại học. Khương Hàn Tô thở dài, giữa đôi lông mày có chút sự thương cảm. Cô và Cung Khánh là bạn cùng bàn hai năm, nếu như nói trên đời này có người bạn nào thì Cung Khánh có thể tính là một nửa. Cô không cần hỏi cũng biết, sau khi cậu ấy mang thai, chắc chắn người bạn trai kia đã phủi bỏ trách nhiệm rồi. Chuyện như vậy đã từng xảy ra trong ký túc xá nữ vào thời gian còn đang học cấp 3. Chỉ là cô không ngờ, chuyện ấy lại phát sinh trên người người cô quen biết. Khương Hàn Tô cẩn thận từng li từng tí quay về, chuẩn bị mặc quần áo tử tế vào, sau đó đi xuống chuyển khoản cho Cung Khánh. Nhưng khi cô vừa định mang quần áo ra phòng khách mặc thì nghe một tiếng cạch, đèn trong căn phòng được bật lên. Sau đó, cô nhìn thấy Tô Bạch đứng ở cửa nhìn cô. "Muộn như vậy rồi, em còn muốn đi đâu?" Tô Bạch hỏi. "Em đi xuống dưới lầu chuyển tiền cho Cung Khánh." Khương Hàn Tô nói. "Em đúng là người lương thiện, nhưng lại không biết suy nghĩ. Em thật sự không muốn đôi chân của mình nữa đúng không?" Tô Bạch tức giận ôm cô lên giường lần nữa, sau đó nói: "Dù em không muốn, anh vẫn muốn." Nghe xong lời Tô Bạch nói, khuôn mặt Khương Hàn Tô lập tức đỏ lên. Cái gì em không muốn, anh vẫn muốn. Anh muốn làm gì chân em nữa đây! "Anh đã sớm tỉnh dậy?" Khương Hàn Tô hỏi. "Trong lồng ngực của anh thiếu ai đó, chẳng lẽ anh không biết sao? Nếu người kia không quan trọng với anh cũng thôi đi, nhưng người đó lại là người nếu không có anh thì không thể sống nổi, em nói xem, anh phải làm sao đây? Chỉ có thể lén lút đi theo nhìn cô ấy thôi." Tô Bạch hỏi: "Vì sao Cung Khánh lại đi mượn tiền em? Đáng giá cho em nửa đêm chạy xuống chuyển tiền cho cậu ấy?" Tuy hắn nghe trộm, nhưng hắn đương nhiên không hề nghe rõ mấy lời Cung Khánh nói, hắn chỉ có thể nghe được Khương Hàn Tô nói muốn cho cậu ấy mượn tiền. "Cung Khánh mang thai rồi, cần tiền gấp để phá thai." Khương Hàn Tô thành thật trả lời. "Vậy em nói với anh không được sao? Anh đi xuống giúp em chuyển tiền! Chân em sưng thành thế này rồi, còn muốn đi xuống chuyển tiền làm gì cơ chứ?" Tô Bạch nói. "Em sợ đánh thức anh dậy!" Khương Hàn Tô mím môi nói. "Em sợ đánh thức anh, em không sợ chân em bị phù hơn thì càng khiến anh đau lòng à?" Tô Bạch tức giận chỉ vào trán cô, sau đó nói: "Đưa điện thoại di động cho anh, anh đi xuống chuyển khoản cho cậu ấy." "Ồ." Khương Hàn Tô đem điện thoại di động đưa cho Tô Bạch, ở trên đó có thông tin chuyển khoản của Cung Khánh. Tô Bạch không cảm thấy quá ngạc nhiên đối với chuyện của Cung Khánh. Ở thời đại này, cô gái nào học đại học mà không gặp phải mấy tên cặn bả. Nhất thời không nhịn được làm chuyện ấy, người con trai không mang bao nên khả năng mang thai vô cùng lớn. Bởi vậy, sinh viên đi phá thai vô cùng nhiều. Xuống dưới lầu, Tô Bạch cắm thẻ ngân hàng của mình vào và chuyển năm ngàn đồng cho Cung Khánh.