Cái gọi là phòng chính, chính là căn phòng ở vị trí trung tâm.
Những ngôi nhà trong tiểu khu tuy đều được xây mới, nhưng vẫn dựa theo cấu trúc nhà ở ở nông thôn.
Có ba phòng, ở giữa là phòng khách và hai phòng ngủ nằm ở hai bên trái và phải.
Tô Bạch ở phòng bên phải, Khương Hàn Tô ở phòng bên trái.
Sau khi Khương Hàn Tô rửa nho xong, hai người ngồi trên ghế sô pha xem TV.
"Cậu tắm trước hay tớ tắm trước?." Tô Bạch vừa ăn nho vừa hỏi.
"Cậu trước." Khương Hàn Tô nói.
Cùng Tô Bạch ở chung, điều làm cho Khương Hàn Tô ngượng ngùng nhất chính là tắm rửa vào buổi tối.
Ban ngày đi dạo lâu như vậy, trên người nhớp nháp, không tắm không được.
Nhưng mình tắm rửa, trong phòng thì có một người đàn ông đang ngồi, đối với một người thanh thuần như Khương Hàn Tô thì có phần không thể chịu được.
Cho nên khuôn mặt cô bất giác đỏ bừng lên.
"Cậu đang nghĩ gì đấy, mặt đỏ rồi kìa?" Tô Bạch đưa tay nắm một cái.
"Không, không có gì." Khương Hàn Tô nói.
Cô ấy ngượng ngùng cái gì, Tô Bạch hiểu.
Tiểu Hàn Tô mười sáu, mười bảy tuổi, rất thanh thuần và trong sáng.
Tô Bạch không có tiếp tục trêu cô ấy, cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tuy máy nước nóng đã đun sôi nước, nhưng trời mùa hè, Tô Bạch không muốn dùng nước nóng tắm.
Trời nóng thế này, dùng nước lạnh tắm mới thoải mái nhất.
Mấy phút sau, Tô Bạch tắm rửa sạch sẽ và mặc đồ ngủ đi ra.
Hắn dùng khăn lau mặt lau tóc và nói với Khương Hàn Tô: "Cậu tắm đi, tắm xong tớ giúp cậu lau tóc."
Tô Bạch mua máy sấy tóc nhưng đối với con gái, để khô tự nhiên mới là cách tốt nhất để bảo vệ tóc.
Đương nhiên, bởi vì đang là mùa hè, nếu như là mùa đông nhất định phải dùng máy sấy để sấy khô tóc rồi. Nếu không cơ thể sẽ đông cứng mất.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu, đi đến phòng tắm.
"Đồ ngủ!" Tô Bạch kêu lên.
Lúc này, Khương Hàn Tô mới nhớ đến, hồi nãy Tô Bạch có mua cho cô ấy một bộ đồ ngủ.
Khương Hàn Tô lấy bộ đồ ngủ ra, liền nhìn thấy bộ đồ ngủ gấu trúc y hệt của Tô Bạch.
Nhìn thấy bộ đồ ngủ này, Khương Hàn Tô có chút xấu hổ.
Lúc đi mua đồ ngủ, Tô Bạch chọn trúng bộ đồ ngủ bò sữa đầu tiên.
Bộ đồ ngủ kia không phải là bộ đồ ngủ tình nhân, nhưng phía sau bộ đồ ngủ có cái đuôi.
Khương Hàn Tô sao mà mặc được, quyết đoán từ chối.
Từ chối bộ đồ ngủ bò sữa có đuôi, cũng chỉ có thể mặc bộ đồ ngủ tình nhân này.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ bừng, may là trong nhà cũng chỉ có hai người bọn họ. Đồ ngủ không cần phải mặc ra ngoài, thấy thì chỉ có hai người bọn họ có thể nhìn thấy.
Đến đây, Khương Hàn Tô cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
Tô Bạch xem TV một lát, Khương Hàn Tô đã tắm rửa xong và từ trong phòng tắm đi ra.
Người xưa nói trước tiên cần đánh giá từ đầu đến chân, nhưng Tô Bạch thích nhất đánh giá từ chân lên đầu
Bởi vì chân ngọc vừa mới thấm nước nên bàn chân cô ấy trắng nõn nà.
Mười ngón chân đáng yêu bởi vì chủ nhân căng thẳng mà co quắp lại.
"Đừng nhìn nữa." Khương Hàn Tô đỏ chót nói.
Tô Bạch cảm thấy không có gì, lớn mật thừa nhận nói: "Trước tiên phải giúp cậu chuẩn bị tư tưởng, tớ cuồng chân, sau này cậu sẽ biết thôi."
Tô Bạch cuồng chân từ khi hắn còn nhỏ.
Khi đó, Tô Bạch nhìn gái đẹp đều nhìn chân đầu tiên.
Ở cấp 2, lúc hắn đọc bộ Cực Phẩm Công Tử nổi tiếng.
Khá lắm, tác giả này cũng là một lão cuồng chân, sau khi Tô Bạch bị lọt hố rồi khó mà thoát ra được.
Mỗi người đều có những đam mê riêng, Tô Bạch không cảm thấy cái này là sai.
Khương Hàn Tô bị lời nói của Tô Bạch làm cho kinh ngạc, cô trợn to hai mắt.
"Cậu kinh ngạc đến vậy sao? Trên thế giới này có rất nhiều người cuồng chân, thậm chí thời cổ đại cũng có nhiều, bằng không sao có câu đánh giá từ đầu đến chân? Ở cổ đại, con gái chân ngọc có thể cùng con gái có tướng mạo ganh đua cao thấp, ngoài ra phương tây còn có giầy thủy tinh của Cô Bé Lọ Lem, còn dân gian mắng những người con gái không tuân thủ đạo đức là "giày rách". Điều này có thể chứng minh có rất nhiều người cuồng chân nha!"
Tô Bạch nghiêm túc nói: "Hơn nữa, tượng Lý Bạch, Bạch Cư Dịch, Tô Đông Pha, Đường Bá Hổ, Lý Dục và các nhà thơ cổ đại khác đều viết nhiều tác phẩm liên quan đến chân ngọc. Cho nên, tớ cũng chỉ là một trong số đó thôi, hơn nữa, tiểu Hàn Tô cậu có một đôi chân ngọc xinh đẹp đến vậy mà."
Khương Hàn Tô lúc này không chỉ có mặt và lỗ tai đỏ lên, ngay cả da thịt trong lớp áo ngủ cũng đỏ lên theo.
Cô thực sự không chịu được mấy lời vô sỉ của Tô Bạch, trực tiếp đi vào phòng của mình, sau đó đóng sầm cửa lại.
Khương Hàn Tô ngồi lên giường, sau đó nhìn bàn chân của mình, giận dữ và xấu hổ nói: "Lưu manh."
Khương Hàn Tô biết một vài chuyện, nhưng làm sao cô biết được vài chuyện biến thái như vậy cơ chứ!
Chỉ là lời Tô Bạch nói thật sự rất có đạo lý.
Nếu không thì làm sao có câu đánh giá từ đầu đến chân được?
Khương Hàn Tô thực sự là mở rộng tầm mắt, thì ra thật sự có người thích chân!
Thật biến thái!
"Mỗi người có đam mê riêng, bởi vì tớ thích cậu nên mới nói rõ ngọn ngành cho cậu biêt!" Tô Bạch lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Khương Hàn Tô.
Tô Bạch cuồng chân rất nghiêm trọng, Khương Hàn Tô lại sở hữu đôi chân ngọc mười phần hoàn mỹ.
Không phòng ngừa trước là không được!
Vì có rất nhiều chuyện phải làm trong tương lai.
"Đi ra đi, tớ lau tóc giúp cậu." Tô Bạch nói.
"Không. Tớ tự lau." Khương Hàn Tô từ chối.
Cô không muốn ra ngoài.
Nhìn đôi chân làm cho cô cảm thấy ngượng ngùng còn hơn nhìn thấy mặt cô.
"Cậu không nghe lời rồi." Tô Bạch nói.
"Cậu quá biến thái rồi." Khương Hàn Tô nói.
Xem ra Khương Hàn Tô thật sự là bị lời vô sỉ của hắn dọa cho phát sợ.
Co dù Tô Bạch khuyên như thế nào, cô ấy vẫn không chịu ra.
Tô Bạch chỉ có thể ngồi trên ghế sô pha vừa xem tivi vừa ăn nho, sau đó là đi ngủ.
Nhưng trước khi ngủ, Tô Bạch gửi tin nhắn cho cô ấy.
"Tiểu Hàn Tô, chúc ngủ ngon."
"Hừm, chúc ngủ ngon." Khương Hàn Tô cũng trả lời hắn.
Sáng ngày hôm sau, Tô Bạch tự nhiên tỉnh lại, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa đúng sáu giờ sáng.
Mùa hè không thể so với mùa đông, hừng đông sớm tự nhiên cũng rất sớm.
Bạc Thành cũng không giống những nơi khác, không phải là loại thành phố không ngủ khi màn đêm buông xuống.
Nơi này, rất nhiều người đều duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm. Bình thường khoảng tám, chín giờ tối, tiểu khu đã không còn đèn sáng.
Tô Bạch đứng dậy, bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Hắn cầm lấy cốc vừa đổ đầy nước, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô từ trong phòng đi ra.
Cô ấy và hắn giống nhau, cũng đang mặc đồ ngủ.
Sau khi nhìn thấy Tô Bạch, Khương Hàn Tô không khỏi lườm hắn một cái.
"Cần thiết hay không?" Tô Bạch tức giận nói.
"Hừ." Khương Hàn Tô đáng yêu hừ một tiếng, sau đó giơ giơ quả đấm nhỏ, nói: "Nếu cậu dám làm ra vài chuyện biến thái với tớ, tớ sẽ đánh cậu."
"Dáng vẻ mong manh yếu đuối của cậu đây sao?" Tô Bạch buồn cười hỏi.
"Dù sao thì cậu cũng phải dẹp bỏ những thứ không lành mạnh đó trong đầu cậu đi, thay vào đó là một tư tưởng lành mạnh." Khương Hàn Tô nhăn mũi một cái, nói: "Bằng không. . ."
"Bằng không cái gì?" Tô Bạch hỏi.
"Hừ, bằng không cả đời cậu đừng hòng theo đuổi được tớ." Khương Hàn Tô hừ nhẹ nói.
Cô suy nghĩ cả đêm, chuẩn bị khuyên nhủ hắn từ bỏ những ý nghĩ không tốt kia, để tránh gây hại cho sức khỏe thể chất và tinh thần của hắn.
Cuồng chân cái gì, nó không đúng, là thói xấu, nhất định phải để hắn từ bỏ.