Chương 73: Tiết thể dục

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:47:04

Khương Hàn Tô đi đưa ly nước cho Tô Bạch rồi trở về phòng học. Cô ấy tới rồi, Tô Bạch không cần phải đứng bên ngoài nhìn nữa, hắn cầm ly nước cũng đi vào phòng học. Sau khi đi vào phòng, Tô Bạch lấy ra hai bao trà sữa từ trong ngăn kéo và đưa cho cô ấy một bao. Tô Bạch đem bột trà sữa rót vào trong ly, sau đó đậy nắp lắc đều. Khương Hàn Tô bỗng nhiên nhăn nhăn cái mũi đáng yêu, sau đó hít một hơi. Cô ấy xoay người liếc mắt nhìn Tô Bạch, không nói lời nào rồi quay đầu về. Tô Bạch không có xịt nước hoa quen thuộc, cô ấy biết. Tô Bạch: - . . . - Bị lây từ Thịnh Tự Cường, cậu ấy nhờ tôi dẫn ra ngoài trường vào buổi trưa. - Tô Bạch giải thích nói. Hắn biết cô ấy hiểu lầm chuyện gì. - Ừ. - Khương Hàn Tô ừ một tiếng, sau đó bắt đầu uống trà sữa. Tô Bạch nhìn dáng vẻ uống trà sữa đáng yêu của cô ấy, bỗng nhiên cười nói: - Một đời không dài cũng không ngắn, về sau chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều chuyện gây hiểu lầm. Hi vọng đến lúc đó cậu có thể để tôi giải thích với cậu nghe. Khương Hàn Tô mím môi không lên tiếng, cô ấy nhận ra bất luận chuyện gì đều có thể kéo Tô Bạch ra xa. Một lát sau, cô ấy mở miệng nói: - Hồi nãy, tôi cảm thấy mùi nước hoa hơi gắt, không có ý gì khác đâu. - Tôi cũng không có ý gì khác. - Tô Bạch cười, sau đó lấy ra một tờ giấy đưa cho cô ấy. Trên mép miệng cô ấy dính một ít trà sữa, Tô Bạch nhìn thấy, trong lòng rất muốn cúi xuống hôn cô ấy một cái! Chỉ là hắn biết, hiện tại không thể làm như vậy, không thể nào làm thế. Khương Hàn Tô lau trà sữa trên miệng, sau đó đem ly nước bỏ vào trong ngăn kéo. - Buổi trưa cậu muốn ra ngoài lên mạng? - Khương Hàn Tô nói xong lại nói tiếp: - Ăn cơm trưa xong, còn rất nhiều phần cần phải ôn tập. Tô Bạch lắc lắc đầu, cười nói: - Cậu nói xem, lên mạng hay cùng cậu ngồi ôn tập thú vị hơn? Câu hỏi này Khương Hàn Tô không thể trả lời được, chỉ có thể giả vờ như không nghe thấy. - Tiết tiếp theo là môn gì? - Tô Bạch hỏi. - Thể dục. - Khương Hàn Tô nói. - Không phải là tiết tiếng Anh à? - Tô Bạch nói. Nếu như nói môn học nào có nhiều lớp dạy nhất thì đó chính là môn thể dục. Môn âm nhạc mỗi năm đều tổ chức cuộc thi ca hát nên một học kỳ vẫn có mười mấy tiết. Riêng môn thể dục, một học kỳ có thể học được một tiết là tốt lắm rồi. Vì thế, giáo viên thể dục trong trường Dục Hoa là người thoải mái nhất. Dục Hoa có mười mấy giáo viên dạy thể dục, toàn bộ đều là giáo viên quản lý ký túc xá của từng khối. Những giáo viên quản lý ký túc xa phần lớn đều có một chút mối quan hệ họ hàng với hiệu trưởng nên được hiệu trưởng sắp xếp vào để kiếm cơm. - Có lẽ không đúng. - Khương Hàn Tô nói: - Ngày 20 tháng 4 chúng ta có kỳ thi thể dục, theo tôi đoán, chúng ta sẽ học môn thể dục trong hai tuần tới. Quả nhiên, chuông học vừa vang lên, người tiến vào không phải là chủ nhiệm lớp Đoàn Đông Phương, mà là giáo viên thể dục Vương Thành. Vương Thành ngoại trừ là giáo viên thể dục ra, còn là trưởng ký túc xá nam sinh của bọn họ. Khi Vương Thành đi vào phòng học, cả lớp hoan hô không ngừng. Đã quá lâu rồi bọn họ chưa học môn thể dục, hơn nữa tiết thể dục Vương Thành dạy rất đơn giản, chỉ có xuống chơi thôi. Thật sự chỉ có chơi, bởi vì những giáo viên thể dục của bọn họ vốn là dùng quan hệ trà trộn vào, không biết gì để dạy. Bình thường chạy nhiều nhất là hai vòng, sau đó là giải tán. - Mọi người đừng vui mừng quá sớm, ngày hai mươi chúng ta sẽ có kỳ thi môn thể dục. Tiết thể dục của chúng ta lần này không phải là xuống chơi, nếu như xuống chơi thì đã bị chủ nhiệm lớp của các em chiếm rồi. - Vương Thành nói xong rồi hỏi: - Lớp trưởng kỷ luật của các em là ai? Tô Bạch đứng lên. - Tô Bạch, em dẫn mọi người xuống sân chạy hai vòng. - Vương Thành nói. Tô Bạch gật gật đầu. Sau đó một đám người đi xuống lầu, đi đến đường chạy bộ vừa mới xây bắt đầu chạy. Tô Bạch không có chạy cùng với đội ngũ, mà là đứng bên cạnh đội ngũ chạy cùng. Bắt đầu chạy bộ, một học sinh nam có dáng người tương đối cao tăng tốc lao nhanh về phía trước, học sinh nữ phía sau không theo kịp được. - Mộ Vĩ Sơn, cậu chạy nhanh như vậy làm gì? Muốn nhanh chóng đầu thai sao? - Tô Bạch nói. Nghe Tô Bạch gọi, đội ngũ dần dần chạy chậm lại. Nhưng sau khi chạy được một vòng, Tô Bạch nhìn thấy sắc mặt Khương Hàn Tô có chút không đúng. Hắn chạy đến trước mặt Khương Hàn Tô, sau đó từ trong đội ngũ kéo cô ấy ra ngoài. - Sao vậy? - Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô ấy, Tô Bạch cau mày hỏi. - Đầu tôi bị choáng. - Khương Hàn Tô thở gấp nói. - Vậy đừng chạy nữa, tôi đưa cậu xuống phòng y tế. - Tô Bạch nói. - Không cần. - Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: - Bệnh cũ tái phát, tôi nghỉ một chút là ổn. - Hạ đường huyết? - Tô Bạch hỏi. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu. - Ăn kẹo có đỡ hơn không? - Tô Bạch hỏi. - Tôi đứng nghỉ một lúc. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. - Chờ tôi. - Tô Bạch chạy lên lầu, từ trong ngăn kéo của hắn lấy ra một cây kẹo que, sau đó nói: Cắn nát kẹo, có thể giúp cậu đỡ hơn vài phần đó. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nhẹ nhàng cắn nát kẹo que. - Sao thế? - Nhưng vào lúc này, Vương Thành hỏi. - Thầy Thành, lớp trưởng bị hạ đường huyết, e là không thể chạy tiếp được. Em đứng cùng cậu ấy để tránh xảy ra chuyện. - Tô Bạch nói. - Được rồi. - Ông ấy biết Khương Hàn Tô, đây chính là học sinh xuất sắc nhất của trường Dục Hoa mấy năm gần đây, ông ấy không dám để cô ấy xảy ra chuyện trong tiết thể dục của mình. Xét cho cùng, học sinh mũi nhọn năm nay của Dục Hoa có thể vượt mặt Phong Hoa được hay không, toàn bộ đều dựa vào cô ấy. - Cảm giác khá hơn chút nào không? - Mấy phút sau, Tô Bạch hỏi. - Ừm. - Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nói: - Tô Bạch, cảm ơn cậu. Tô Bạch chỉnh lại phần tóc bị rối do cô ấy chạy bộ, sau đó cười nói: - Khương Hàn Tô, cậu nhớ kỹ, sau này nếu cậu nói lời cảm ơn tôi, tôi liền hôn cậu một cái. Khương Hàn Tô im lặng không nói. - Còn chạy không? - Tô Bạch hỏi. - Không, không chạy nữa. - Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, sau đó đáng thương lắp bắp nói: - Lúc tôi bị choáng rất là khó chịu, trong lòng thấy rất hoảng loạn. - Tôi còn nghĩ cậu sẽ ngoan cố, kiên trì chạy đấy. - Tô Bạch cười nói. - Điểm thi thể dục nếu bị 0 điểm cũng chẳng sao. - Khương Hàn Tô nói: Tôi học văn hóa bù lại là được. - Tiểu Hàn Tô xứng đáng là người tôi thích, đủ tự tin. - Tô Bạch duỗi ngón cái cười với cô ấy. Đây chính là điểm Tô Bạch ngưỡng mộ nhất ở Khương Hàn Tô, cô ấy vĩnh viễn biết ưu thế của bản thân là gì, cũng biết làm sao lợi dụng ưu thế tốt nhất. Lúc nào cần quật cường cô ấy sẽ quật cường, nhưng lúc không cần quật cường cô ấy tuyệt đối sẽ không cố chấp đâm đầu vào. - Chỉ là cậu không thể liễu rủ trong gió giống như Lâm Đại Ngọc được, chờ cậu khỏi bệnh hạ đường huyết, cậu vẫn phải tăng cường rèn luyện. - Tô Bạch nói. Thực tế, lấy Lâm Đại Ngọc so sánh với Khương Hàn Tô không đúng lắm, thân thể Lâm Đại Ngọc yếu đuối là vì bệnh tim di truyền nên từ khi sinh ra đã kém cỏi. Mà lý do thân thể Khương Hàn Tô bị suy nhược rất đơn giản, chính là vì cô ấy sống trong nghèo khó, ăn uống không đầy đủ các chất dinh dưỡng. Người trước khó trị, mà người sau thì đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần ăn uống đủ dinh dưỡng, sau đó tăng cường rèn luyện sức khỏe, thân thể sẽ dần dần tốt hơn trong vài năm tới.