Mở cánh cửa đã bám bụi lâu ngày, bên trong là cỏ dại mọc um tùm.
Lá rụng chất thành từng tầng từng tầng, thậm chí vài căn phòng đã bị mạng nhện giăng đầy.
Bắt đầu từ kỳ nghỉ hè lớp 12 năm đó, họ đã rời đi được một năm rồi.
"Không nghĩ tới, mới đi một năm thôi mà đã trở thành như thế này rồi." Tô Bạch nói.
"Không sao, quét dọn một chút là xong ngay thôi." Khương Hàn Tô nói.
Nói xong, Khương Hàn Tô đi lấy nước và tìm khăn lau.
Tô Bạch định tìm người đến dọn dẹp, nhưng khi thấy hành động của cô ấy, hắn liền bỏ đi cái suy nghĩ này.
Con người, không thể quá lười, lười riết quen sẽ trở thành bản năng.
Mình có tay có chân, cùng cô ấy làm sẽ không tốn bao nhiêu thời gian cả.
Tô Bạch cầm lấy cây chổi trong sân, bắt đầu quét lá rụng.
Nhìn Tô Bạch đang quét lá rụng trong sân, Khương Hàn Tô mỉm cười.
Tự mình chủ động, ăn no mặc ấm, cho tới nay đều là quan niệm Lâm Trân truyền dạy cho cô từ nhỏ.
Không cần nhờ đến sự giúp đỡ của một ai, không tiền cô vẫn làm, dù có nhiều tiền cô vẫn làm như thế.
Cho nên, Tô Bạch mới nói cô cứng đầu.
Nhưng sự cứng đầu này, điều mà rất nhiều cô gái trên thế giới này không có.
Hai người lau dọn cả một buổi sáng và khi đến giờ cơm trưa, mới hoàn toàn dọn dẹp sạch sẽ ngôi nhà này.
Nhìn qua thì thấy không có bao nhiêu cái để làm, nhưng đến khi làm mới thấy đúng là phiền.
May là hoàn thành xong rồi.
Tuy quay trở lại sau một năm, nhưng các thiết bị điện tử trong nhà vẫn còn hoạt động tốt.
Tô Bạch bật điều hòa trong phòng lên, sau đó đi ra ngoài ôm Khương Hàn Tô vào trong phòng.
"Nào, nghỉ ngơi dưới điều hòa một chút đi, còn chưa đói bụng nên em không cần đi nấu ăn sớm đâu." Tô Bạch nói.
Mệt quá rồi, làm gì còn suy nghĩ muốn ăn cơm.
Tô Bạch nhìn cái cổ trắng như tuyết của cô, bởi vì cần quét dọn vệ sinh nên cô ấy đã buộc tóc mình thành mái tóc đuôi ngựa cho mát mẻ.
Tô Bạch dùng tay nắm lấy phần ngọn tóc đuôi ngựa, nói: "Từ lần đầu gặp gỡ vào năm đó cho đến hiện tại, thực sự là không thấy em thay đổi chút nào, vẫn hồn nhiên xinh đẹp giống năm xưa."
"Những bộ phim điện ảnh về thanh xuân hoài niệm nên để cho em đóng mới đúng. Chỉ có em diễn vai nữ chính, mới thực sự cảm thấy chân thực." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô trừng mắt nhìn, cười hỏi: "Vậy em phải cùng người khác yêu đương trong phim rồi, anh đồng ý không?"
"Không. Em biết đấy, anh là bình giấm lớn mà." Tô Bạch cười nói.
"Anh khát không?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Còn nước à?" Khi tới đây, họ có mang theo nước để trong ba lô, chỉ là vừa nãy dọn dẹp sạch sẽ cho ngôi nhà, họ đã uống hết nước rồi.
"Em còn dư một bình nước suối." Khương Hàn Tô lấy bình nước suối từ trong ba lô mình ra và đưa cho Tô Bạch.
"Em uống trước đi, em uống rồi thì tới phiên anh uống." Tô Bạch nói.
"Em không khát." Khương Hàn Tô nói.
"Anh thích em uống trước." Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô hơi đỏ mặt một chút, nhưng vẫn nghe theo hắn nhấp một ngụm nước, sau đó Tô Bạch uống một hơi hết phần nước suối còn lại.
Khương Hàn Tô đứng dậy, cầm ấm đi lấy nước nấu nước sôi.
Sau khi cô trở lại, Tô Bạch vẫy vẫy tay, cô liền ngồi vào trong lòng hắn lần nữa.
Tô Bạch ôm cô, nghịch tóc đuôi ngựa của cô. Sau khi hai người nghỉ ngơi xong thì bắt đầu đi nấu ăn.
Vừa rồi không cảm thấy đói bụng, nhưng khi sự mệt mỏi qua đi, cũng là lúc đói bụng.
Bởi vì bây giờ đã hơn một giờ rồi.
Khi hai người đi về nhà có ghé ngang qua khu chợ và mua một ít thức ăn về.
Lâu rồi không ăn sủi cảo nên khi đến khu chợ, họ mua ngay một ít nguyên liệu làm sủi cảo.
Bởi vì dầu muối tương giấm đều là những thứ cần phải mua nên Tô Bạch xách hai túi đồ lớn ở hai tay.
Khương Hàn Tô nhào bột mì, Tô Bạch lại đi trộn nhân bánh.
Sau khi hai người hoàn thành xong việc của mình thì mang vỏ sủi cảo và nhân thịt đi vào trong nhà chính, rồi hai người ngồi xuống cùng nhau bao.
Không bao lâu, mấy chục cái bánh sủi cảo đều được bao xong.
Tô Bạch dùng khí gas để làm nóng nồi, Khương Hàn Tô thì đem sủi cảo bỏ vào trong nồi.
Mấy phút sau, một nồi sủi cảo thơm lừng đã được nấu xong.
Tô Bạch đem sủi cảo cho vào trong bát, sau đó lấy một cái chén nhỏ, đổ một ít giấm, dầu vừng, cùng với tương ớt vừa mới mua vào trong chén.
Tô Bạch mang sủi cảo vào trong phòng khách, Khương Hàn Tô lại ở trong phòng bếp xào thêm vài món ăn.
Sau khi ăn cơm trưa xong, đến khoảng năm sáu giờ chiều, Tô Bạch nắm tay cô đi dạo một chút dọc theo con đường nhỏ thường hay đi, sau đó dừng lại ăn tối tại một quán ăn.
Ngày hôm sau là thứ bảy, hai người đi đến trường trung học số 1 Bạc Thành, một lần nữa đi dạo quanh ngôi trường, nơi chứa đựng từng kỉ niệm đẹp trong ba năm học ở đây.
Đây là ba năm họ thừa nhận thân phận của nhau, cũng là ba năm họ hiểu nhau và yêu nhau.
Mà khi quen nhau chính là hồi cấp 2.
Hai ngôi trường, sáu năm thanh xuân, là khoảng thời gian trong sáng nhất và tươi đẹp nhất trong những năm tháng của họ.
"Rất lâu rồi em chưa ăn mì khô, đi ăn mì khô không?" Sau khi rời khỏi trường học, Khương Hàn Tô nói.
"Đi. Đúng là lâu lắm rồi anh cũng chưa ăn." Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch hiện tại chỉ có ở An Bắc, còn như Hàng Châu, tự nhiên là ăn không được mì khô.
Nhớ ngày đó, ý định ban đầu của Tô Bạch khi xây dựng nên thương hiệu mì khô không chỉ muốn thúc đẩy nền kinh tế quê hương, mà còn muốn thưởng thức những món ngon quê nhà ở bất kỳ đâu.
Bởi vì đặt hàng từ trên mạng và mì khô chính tông quê hương gần như khác nhau hoàn toàn.
"Em vừa nói xong, anh thấy thèm lắm rồi. Vừa hay ở gần trường trung học số 1 có một quán." Tô Bạch nắm tay cô và đi đến tiệm mì khô Tô Bạch ở cách đó không xa.
Hai người đi vào trong và tìm một chỗ ngồi xuống, sau đó gọi hai bát mì, hai mươi đồng tiền thịt chó, cùng hai phần canh chua trứng gà.
Sau khi hai người ăn xong lại đi dạo thêm một lúc, đến chín giờ thì trở về nhà.
Khương Hàn Tô đi tắm trước, chờ Khương Hàn Tô tắm xong, Tô Bạch mới đi tắm.
Sau khi tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, đúng lúc nhìn thấy Khương Hàn Tô mặc bộ đồ ngủ đang nằm trên giường đọc sách.
Đôi chân của cô hướng lên trên lắc lư qua lại, một đôi chân ngọc trắng trẻo và tinh xảo, và vì phần đùi cong lên nên làm lộ ra phần bắp chân nhỏ trắng nõn nà, nó khiến cho Tô Bạch nuốt ngụm nước bọt.
Tô Bạch đi tới, mỗi tay nắm chặt lấy một bàn chân xinh đẹp của cô.
Khương Hàn Tô sững sờ, quay đầu lại, khuôn mặt đỏ lên.
Tô Bạch ngồi xuống và đặt cẳng chân của cô lên đùi hắn, để hắn có thể cẩn thận thưởng thức đôi chân tinh tế và tinh xảo này.
Mát lạnh như bạch ngọc, nhưng lại rất mềm.
Sau khi nhéo nhéo mấy ngón chân của cô, Tô Bạch tiếp tục đưa tay xuống lòng bàn chân trắng mịn của cô, rồi gãi gãi lên gan bàn chân.
Khương Hàn Tô sợ ngứa, nói: "Đừng gãi mà!"
Tô Bạch mỉm cười, cúi đầu cắn một cái lên ngón chân.
Nửa giờ sau, Tô Bạch bò lên giường, nâng đầu nhỏ của cô lên và hôn rất lâu.
Rời khỏi miệng, Tô Bạch nháy mắt nhìn người con gái xinh đẹp dưới người mình, hỏi: "Có thể cho anh không?"
Khương Hàn Tô xấu hổ một lúc, nhưng vẫn gật đầu một cái, nhỏ giọng ừ một tiếng.
Cô đã nói khi lên đại học sẽ cho hắn, hơn nữa, lúc này cô cũng đã động tình rồi.
Giống với những gì Tô Bạch từng nói, nếu như hắn muốn, hắn có thể có được từ nhiều năm trước.
Khương Hàn Tô một khi xác định một người, cả đời sẽ dành cho người đó.
Bởi vậy, dù Tô Bạch có bỏ rơi cô, đời này của cô cũng chỉ có thể có một người đàn ông thôi.
Vì thế, thân thể này dù có trao cho hắn sớm hay muộn cũng không có sự khác biệt lắm.
Chỉ là da mặt tiểu Hàn Tô quả mỏng, nếu như Tô Bạch không muốn, cô sao có khả năng chủ động đi làm việc đó được.
Tô Bạch hôn lên gò má hồng của cô, sau đó hôn dần đến môi cô.
Chỉ là lần này, Tô Bạch hôn xong không có tách ra, mà hôn một đường thẳng từ trên xuống.
Bất kỳ chỗ nào nào, bất kỳ vị trí nào, Tô Bạch đều không bỏ qua.
Người con gái tiểu Hàn Tô, trong sáng hơn bất kỳ người nào, hơn bất kỳ chuyện gì trên đời.
Thuần khiết như lần đầu gặp gỡ vào năm lớp 7.
Vẫn giữ mãi sự đơn thuần và tốt đẹp.
Đêm đã qua, cảnh xuân đẹp vẫn giống ngày xưa.