Chương 87: Tớ hiểu rõ hơn cậu

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:54:32

Có lẽ vì cuộc thi hợp xướng năm ngoái của lớp bọn họ quá qua loa, bài hát hợp xướng cũng không chỉnh tề, cho nên mới bị lãnh đạo trường phê bình thê thảm. Vì thế, chủ nhiệm lớp đối với cuộc thi hợp xướng năm nay do trường học tổ chức cực kỳ coi trọng, ngoài những buổi đi học bình thường, thời gian còn lại đều dùng để luyện hát và ngôn ngữ tay. Tô Bạch làm chỉ huy, muốn hát chứ không muốn học ngôn ngữ tay. Nhưng việc học ngôn ngữ tay của những học sinh nam xem như uổng công rồi, bởi vì đã là thứ năm, sắp tới ngày tranh tài, chủ nhiệm lớp bỗng nhiên tuyên bố học sinh trong lớp quá nhiều, nhiều người dùng ngôn ngữ tay không được. Vì thế, chỉ chọn ra hai mươi học sinh nữ trong lớp đứng ở hàng trước biểu diễn ngôn ngữ tay, mà trong số hai mươi học sinh nữ, Khương Hàn Tô nằm trong số đó. "Lần này cậu muốn che giấu chỉ sợ không che giấu được rồi." Tô Bạch cười nói. "Tốt hơn hết là cậu nên học được cách chỉ huy đi." Khương Hàn Tô nói. "Không cần luyện, tớ đứng im ở đó, so với cậu năm ngoái thì vẽ rắn thêm chân càng mạnh hơn." Tô Bạch cười nói. Tô Bạch chợt nhớ tới cuộc thi hợp xướng năm ngoái, có một cô gái giả vờ bình tĩnh đứng trước mặt bọn họ. Cái gì cũng không biết, ở đó chỉ huy lộn xộn, bởi vậy mới dẫn đến việc xuất hiện nhiều giai điệu khác nhau, như là một bản hòa tấu tổng hợp, tùm lum tùm la, vô cùng thê thảm. Nếu như không phải nữ chủ nhiệm lớp ban 24 năm ngoái chọn một bài hát nổi tiếng không nằm trong chủ đề chính thì vị trí cuối cùng tuyệt đối sẽ thuộc về bọn họ rồi. "Có thể đừng nhắc đến chuyện cũ được không?" Khương Hàn Tô nói xong lại nhỏ giọng lầm bầm: "Đây không phải lỗi tại tớ, lần hợp xướng kia, giáo viên không coi trọng, đến thời điểm tranh tài mới chọn tớ làm chỉ huy, tớ chưa từng chỉ huy, lần đầu tiên đứng trên sân khấu đối mặt với nhiều người như vậy rất là hồi hộp, tớ biết phải làm sao đây?" Vừa nghĩ tới chuyện này, Khương Hàn Tô có chút oan ức. "Tớ không có ý trách cậu." Tô Bạch cười, nói: Tớ chẳng qua là cảm thấy có một cô gái tay chân luống cuống rất đáng yêu." Tô Bạch nói xong, cười và nói tiếp: "Đương nhiên, bây giờ cô gái này cũng rất đáng yêu, tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng không sao, cậu ấy chỉ ngốc với tớ thôi." "Cậu mới ngốc đấy." Khương Hàn Tô bất mãn nói. Thứ sáu ngày 12 tháng 4, mười giờ bốn mươi sáng. Ngày hôm nay nhằm ngày mùng 1 tháng 6 dương lịch, là ngày quốc tế thiếu nhi. Chờ những học sinh của những lớp khác hát xong, người dẫn chương trình gọi tên lớp 9 ban 12. "Đừng khẩn trưởng." Trước khi lên đài, Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Tô Bạch cười, lúc này có bao nhiêu người? Tô Bạch đi lên sân khấu, theo động tác tay của hắn, học sinh cả lớp hát bài Tấm Lòng Biết Ơn. Bài hát này, hát rất hay, cùng với ngôn ngữ tay, được hát bởi một nhóm học sinh trong thời đại thuần khiết nhất sống trong trường học, thực sự là cảm động lòng người. Cho dù bạn có nghe bao nhiêu lần trước đây đi nữa. Tô Bạch đứng ở trên sân khấu, động tác tay múa theo tiết tấu của bài hát, hắn nhìn Khương Hàn Tô làm động tác ở cách đó hai mét và nở nụ cười Khương Hàn Tô rất nghiêm túc, động tác rất chuẩn mực. Hợp xướng kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay rầm rộ, bọn họ từ trên sân khấu đi xuống. Sau khi được ban giám khảo chấm điểm, bọn họ nhận được một điểm số rất cao. Toàn bộ lớp hợp xướng của lớp 9 đều đã hát xong, nhà trường bắt đầu thống kê điểm xếp hạng cuối cùng. Cuối cùng, bọn họ giành được vị trí thứ năm trong cuộc thi hợp xướng toàn lớp 9 của Dục Hoa lần này. Từ vị trí kề cuối bật ngược lên vị trí thứ năm, đã xem như là tốt lắm rồi. Đối với học sinh lớp 9, cuộc thi hợp xướng tuần này, là lần giải trí cuối cùng của bọn họ. Bởi vì tiếp theo, bọn họ phải chân chính đối mặt với việc đếm ngước tới kỳ thi cấp 3. Đối với rất nhiều học sinh, điểm số trong kỳ thi cấp 3 cũng quyết định đến việc họ đi hay ở lại. Dù bạn đạt được bao nhiêu điểm thì đều có thể vào học ở trường trung học số 9, nhưng nếu học ở trường trung học số 9, còn không bằng sớm một chút ra ngoài làm công kiếm chút tiền cho rồi. Đối với Qua Thành, là một thành phố nhỏ, phần lớn người sống ở đây đều là người nông thôn. Họ kiếm tiền từ rất sớm, kết hôn sinh con rất sớm, sinh con xong lại vì con mình dốc sức làm việc. Những người không có thành tích cao trong học tập, chỉ có thể tiếp tục một vòng tuần hoàn này. Mãi đến một ngày, bên trong vòng tuần hoàn, xuất hiện một người có thành tích học tập tốt, hoặc là người rất có thiên phú trong một nghành nghề khác. Nhưng cái này rất khó? Kiếp trước, giống như Tô An Hà hay Tô Bạch, mất rất nhiều năm mới xuất hiện một người trong tiểu trấn? Trưa thứ bảy, Tô Bạch dẫn theo Khương Hàn Tô đi đến một quán sủi cảo. "Ông chủ, hai lồng bánh bao hấp, hai phần bánh sủi cảo nhân cải trắng thịt heo." Tô Bạch nói. "Được." Ông chủ nói. Tô Bạch thích ăn nhân cải trắng, trong khi Khương Hàn Tô ăn cải trắng, rau cần, cùng với hành tây đều được. Con nhà nghèo nào có kén ăn bao giờ, người nào kén ăn nói rõ người đó không phải lo lắng về vấn đề ăn uống. "Cậu thật sự rất thích ăn sủi cảo?" Khương Hàn Tô hỏi. Mấy tháng này, cứ vào thứ bảy, Tô Bạch đều sẽ dẫn cô ấy tới quán sủi cảo. "Cậu sai rồi, tớ không chỉ thích ăn sủi cảo, tớ còn thích ăn bánh bao, hoành thánh, bánh rau, mì sợi, những thức ăn được làm bằng bột mì, tớ đều thích ăn, có thể nói là không mì không vui." Tô Bạch cười nói. "Cậu không thích ăn cay, mà tớ ăn cay rồi ăn kẹo nữa là đầu lưỡi của tớ sẽ chảy máu, cho nên chỉ có thể mang cậu đến ăn hoành thánh cùng với sủi cảo thôi." Tô Bạch nói. "Tớ không thích ăn cay." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói. "Này, Khương Hàn Tô, vì sao chỉ khi có hai người chúng ta thì cậu mới tỏ ra nhát gan vậy?" Tô Bạch đột nhiên hỏi. Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng. "Hừm, để tớ đoán nguyên nhân." Tô Bạch cười nói. "Thứ nhất, bởi vì cậu sống trong nghèo khó từ nhỏ nên hiểu thế nào là sự lạnh nhạt và lòng người dễ thay đổi trong cuộc sống này, bởi vậy tính tình của cậu có hơi lạnh nhạt theo. Cậu không phải là kiểu người lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui, điểm ấy giống tớ trước đây, nhưng cũng chính bởi vì vậy, ai tốt với cậu, cậu sẽ đối xử cực kỳ tốt với người đó, đương nhiên, người có tính cách giống như cậu, rất khó chấp nhận sự giúp đỡ của người khác, bởi vậy loại người này cũng rất khó tồn tại." "Nhưng trời đất đưa đẩy tớ trở thành người này, tuy rằng mấy tháng nay tớ trêu chọc cậu không ít, nhưng tớ đối với cậu là chân thành, điểm ấy cậu có thể cảm giác được. Cũng vì cái điểm ấy, rất nhiều lúc, cậu rất khó từ chối tớ, hoặc là giận tớ, cho dù tức giận, nghĩ về điểm tốt của tớ, sự tức giận trong cậu tan biến." "Nhưng trên thực tế, cái này chỉ chiếm một ít, còn có một điểm càng quan trọng hơn." Tô Bạch cười nói. "Cái, cái gì?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi. "Chính là khoảng thời gian sau, cậu chợt phát hiện bản thân mình hình như là thích tớ rồi, bởi vậy, cậu càng thêm nhát gan, đối mặt với sự trêu chọc của tớ, cậu không thể nào tâm lặng như nước giống như trước đây được nữa, không thẹn với lương tâm, cũng không cách nào nói ra câu cậu đừng trêu chọc tớ, đi trêu chọc người khác đi. Vì thế, rất nhiều lúc, cậu chỉ có thể cúi đầu làm con đà điểu, xem như là không nghe thấy bất kỳ cái gì cả." Tô Bạch cười nói. "Không, không có." Khương Hàn Tô lắc đầu nói. "Hàn Tô, có hay không, tớ hiểu rõ hơn cậu đấy." Tô Bạch nhẹ giọng nói. Nếu như không có, ở Dục Hoa, ai có thể để một người con gái có tính cách mạnh mẽ và có chủ kiến phải cúi đầu được. Cho dù là những giáo viên trong trường, cũng không được.