Bên ngoài cửa sổ trời vẫn đang mưa, còn bên trong phòng hắn yên tĩnh ôm cô ấy và có thể lắng nghe tiếng mưa đập lên cửa sổ bên ngoài.
Bên ngoài căn phòng của Khương Hàn Tô là một con ngõ tối tăm, đối diện con ngõ là một căn phòng khác.
Ở trong ngõ Hạnh Hoa, không biết có bao nhiêu con ngõ giống như vậy.
Nhưng các con ngõ ở hai bên ngôi nhà của Tô Bạch đều là ngõ cụt, cho nên cũng không có người nào sẽ từ nơi này đi qua.
Mùa hè tháng sáu, tháng bảy chính là mùa mưa rơi rất nhiều.
Theo dự báo thời tiết, mấy ngày sắp tới không ngừng xuất hiện mưa lớn.
May là thi đại học xong thì mới bắt đầu có mưa rơi, nếu không thì thượng du sông Hoài tích nước và có khả năng xảy ra lũ ở chỗ họ.
Vào năm 2002. quốc gia chuyển đổi thời gian thi đại học từ tháng bảy đổi thành tháng sáu, cũng là vì tháng bảy thường có lũ lụt nghiêm trọng.
Trước năm 2002. không biết có bao nhiêu thành phố vì lũ lụt mà ảnh hưởng đến kỳ thi đại học.
Bên ngoài tiếng sấm vang lên không ngừng, thỉnh thoảng có chớp giật xẹt qua.
Giống kiếp trước, bởi vì ở nhà cao tầng, mỗi khi gặp phải loại thời tiết này, Tô Bạch khi ở một mình thường rất sợ hãi.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn rất yên tĩnh.
Bởi vì trong phòng lúc này không chỉ có mỗi một mình hắn, ở trong lòng hắn còn có một người con gái hắn thích.
Có cô ấy ở đây, dù trời có mưa to gió lớn hơn nữa, nó cũng trở nên bình thường.
Đừng thấy Tô Bạch có những lúc biểu hiện ra sự ngang ngược với Khương Hàn Tô, nhưng thật ra hắn là một người nhát gan, hắn sợ ma, cũng sợ mưa to gió lớn và sấm chớp.
"Trước đây, mỗi khi anh một mình và gặp phải thời tiết quỷ quái này, anh rất sợ. Nhưng bây giờ có em ở đây rồi, anh không còn cảm thấy sợ nữa. Hàn Tô, gặp được em, thật sự là do trời cao ban tặng." Tô Bạch cười nói.
Nằm ở trong lòng Tô Bạch, Khương Hàn Tô chớp chớp đôi mắt nhìn hắn, nói: "Đừng luôn nói mấy lời dễ nghe đó, anh không biết xấu hổ gì hết."
Tô Bạch hôn lên mái tóc dài của cô, nói: "Anh không lừa em, là thật. anh có lá gan rất rất nhỏ. Khi còn bé, anh đi lên trấn học và thường phải đến cửa thôn để đón xe. Từ nhà anh đến cửa thôn có một con đường tắt, đi trên con đường nhỏ đó sẽ bớt được rất nhiều thời gian khi đi trên con đường lớn, nhưng bởi vì con đường nhỏ đó có một ngôi nhà có người chết nên anh luôn đi con đường lớn. Chỉ có ngày nào đó anh thức dậy trễ, muốn đến đón xe cho kịp giờ, mới đi con đường kia, mà lúc đi, đều là nắm chặt tay và chạy một mạch, không dám dừng lại chút nào."
"Lá gan của anh nhỏ thật nha." Khương Hàn Tô nói: "Từ lúc em học tiểu học, trường tiểu học em học nằm cuối thôn tây, mỗi lần em đều phải đi xuyên qua nghĩa trang, nhưng không có cảm giác sợ hãi."
"Cho nên anh mới nói chúng ta là trời sinh một cặp, em không sợ những thứ đó, nhưng anh sợ. Vì thế, em phải bảo vệ anh." Tô Bạch bỗng nhiên ôm cô chui vào trong chăn, sau đó nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nói.
Khuôn mặt Khương Hàn Tô đỏ ửng lên khi bị Tô Bạch nhìn, cô vội cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Ừ."
"Ừ là có ý gì? Không muốn bảo vệ anh à?" Tô Bạch hỏi.
"Nếu thật sự có thứ đó, em, em cũng không bảo vệ anh được." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Nhưng em sẽ đứng trước mặt anh." Cô rất nghiêm túc nói rằng.
Tô Bạch ôm cô, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cảm nhận được thân thể ấm áp của cô, nói: "Hàn Tô."
"Hả?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Chúc ngủ ngon." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô trả lời.
Bởi vì quá buồn ngủ, hay là bị Tô Bạch ôm rất thoải mái, Khương Hàn Tô rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tô Bạch còn chưa ngủ, hắn nhìn từng giọt nước mưa trượt xuống trên cửa sổ, rồi lại quay đầu sang nhìn Khương Hàn Tô đang thở đều đặn trong lòng mình.
Bầu không khí như vậy, hắn từng nhìn thấy trong giấc mơ rất nhiều lần.
Hắn thích trời mưa, nhưng không thích mưa to sấm chớp.
Nhưng lúc này, trong lòng hắn có cô ấy, dù phong cảnh bên ngoài thế nào, hắn đều thích.
Buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ.
Tô Bạch tắt đèn, yên lặng nhìn trời mưa rất lâu, cho đến khi không chịu đựng được nữa, hắn mới hôn lên môi Khương Hàn Tô và bắt đầu đi ngủ.
Ngày hôm sau, Tô Bạch tỉnh dậy, phát hiện người trong lòng mình đã đi đâu rồi.
Hắn dụi dụi đôi mắt, sau đó cầm lấy điện thoại di động đang sạc trên tủ đầu giường, bây giờ đã hơn chín giờ sáng.
Hắn đứng dậy, mang dép và đi ra ngoài cửa thì nhìn thấy Khương Hàn Tô đang quét sân.
"Ngày hôm nay phải đi rồi, em không cần quét dọn lá rụng trước sân cho sạch đâu." Trong sân của họ có vài gốc cây, mỗi ngày đều có một ít lá cây rơi xuống. Mọi người cho rằng chỉ có thu đông mới có lá rụng, nó không đúng. Vào mùa hè, một vài cây vẫn rụng lá. Tô Bạch chẳng muốn quét dọn mấy lá cây này, chỉ có đến chủ nhật, Khương Hàn Tô đi đến sẽ giúp hắn dọn. Nếu cô ấy không đến, Tô Bạch sẽ để chúng chất chồng, nhưng Khương Hàn Tô biết hắn không thích dọn dẹp nó, bởi vậy mỗi tuần đều sẽ tới giúp hắn dọn dẹp.
"Không phải buổi chiều mới đi sao? Hơn nữa, em sống ở đây cũng lâu rồi, trước khi đi em muốn dọn dẹp sạch sẽ cho nó." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch ngẩn người, bỗng nhiên có chút không nỡ rời khỏi ngôi nhà này. Đúng vậy, cả hai người ở đây được ba năm rồi. Ở đây, họ đã cùng nhau vượt qua nhiều khoảng thời gian tươi đẹp.
Tô Bạch bỗng nhiên nói: "Hàn Tô, anh không muốn rời khỏi đây, anh muốn mua lại cả ngôi nhà này."
"Chúng ta đi rồi thì ai ở, mua nó làm gì." Khương Hàn Tô hỏi.
"Em từng sống ở đây, anh không muốn cho người khác vào nhà, lý do này có đủ hay không?" Tô Bạch mỉm cười, bước tới ôm lấy vòng eo tinh tế và mềm mại của cô, nói: "Được rồi, nghe anh là được."
Tô Bạch nói xong, hôn lên môi cô.
Khương Hàn Tô xoa xoa mặt, nói: "Anh còn chưa đánh răng mà đã hôn em rồi, đồ biến thái."
Tô Bạch nghe vậy, lại hôn thêm mấy cái lên mặt cô: "Anh hôn, anh hôn, anh hôn."
Tô Bạch hôn xong, liền cười chạy đi.
Nhìn Tô Bạch đi đánh răng rửa mặt, trên khóe miệng Khương Hàn Tô nở nụ cười.
Cuộc sống như thế, không biết tốt hơn trước đây bao nhiêu lần.
Trên người không còn áp lực lớn, bên cạnh còn có người mình thích và thích mình, đây không phải là điều tốt đẹp nhất trên thế gian này hay sao?
Đem lá rụng quét sạch bỏ vào trong thùng rác, Khương Hàn Tô rửa tay một cái, quay sang nói với Tô Bạch đang súc miệng: "Cơm nước em nấu xong hết rồi, nhưng anh ngủ say quá, em đi hâm nóng nó lại."
Cô bật bếp ga, hâm nóng toàn bộ thức ăn lại một lần.
Thời điểm Khương Hàn Tô đang hâm nóng thức ăn, Tô Bạch gọi điện thoại đến chủ nhà trọ và mua lại ngôi nhà nhỏ này.
"Để anh xem hôm nay em nấu món gì ngon nào." Sau khi hâm thức ăn xong, Tô Bạch đi vào nhà bếp, mở nắp nồi ra nhìn.
"Là món bánh rau anh thích ăn nhất." Tô Bạch lấy bánh rau ra, dùng dao cắt thành từng phần, phát hiện bên trong có thêm nhân thịt hắn thích.
"Lại đây cho anh hôn cái nào." Tô Bạch vẫy vẫy tay.
"Không muốn." Khương Hàn Tô cười tránh ra.
"Anh ăn thử đi." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cầm một miếng, thổi thổi cho bớt nóng.
Hắn cắn tới, cười nói: "Quả nhiên là do tiểu Hàn Tô nhà ta làm, rất ngon."
"Ăn ngon là được." Cô khẽ cười nói.
Kiếp trước, lúc hắn chán ăn, hắn thường thường nhớ tới những món ăn quê hương hắn thường ăn khi còn bé.
Mà hiện tại có Khương Hàn Tô ở đây, muốn ăn lúc nào cũng được, không phải lo không có ai làm.
Sau khi ăn xong xong, hai người đến trường.
Trong trường học vẫn còn không ít người, đều là đến thu dọn đồ đạc.
Lớp 12 có rất nhiều sách giáo khóa, bài kiểm tra và cả tài liệu ôn thi, một đống lớn, trong bàn, dưới bàn, trên bàn, vô cùng vô cùng nhiều.
Nếu thi đại học xong rồi, vậy đã nói rõ những thứ này đều trở nên vô dụng, có người xé sách giống như cấp 2. Và trong những ngày thi đại học vừa qua, không biết có bao nhiêu sách trong trường học bị xé đi.
Nhà trường cũng không quan tâm đến nó, bởi vì những quyển sách bị xé đi này vẫn có thể bán ra tiền.
Tô Bạch cũng muốn xé, nhưng chỉ cần suy nghĩ vừa lóe lên đầu hắn, Khương Hàn Tô sẽ lẳng lặng nhìn qua hắn, giống như là nếu hắn xé, cô sẽ không thèm để ý tới nữa.
Thế là, Tô Bạch chỉ có thể coi như thôi.
Sau khi thu dọn xong toàn bộ đống sách này, Tô Bạch nói với Khương Hàn Tô: "Anh đi cùng em đến ký túc xá nữ nha?"
"A?" Khương Hàn Tô kinh ngạc, sau đó nói: "Không muốn."
"Thi đại học kết thúc rồi, bây giờ anh có thể vào và anh không đi thì làm sao em có thể cầm nhiều đồ được?" Tô Bạch hỏi.
"Em cầm từng chút từng chút là được." Khương Hàn Tô nói.
"Em ở lầu bốn đó, nhiều đồ như vậy, cứ cầm một chút chẳng phải mệt chết à? Và em để anh đứng một bên nhìn em mệt chết đúng không?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói lời nào.
Thật ra, trong ký túc xá nữ không có bao nhiêu người. Đến lớp lớp 12, rất nhiều người đều ra ngoài ở, Tô Bạch đi vào cũng chỉ thấy được vài người.
Mà trong số những người nhìn thấy, hoặc là có bạn trai của họ giúp đỡ, hoặc là người nhà của họ đến giúp khuân đồ.
Hôm qua Lâm Trân tới, chính là muốn giúp Khương Hàn Tô thu dọn đồ đạc.
Giúp Khương Hàn Tô đem đồ bỏ vào trong túi, một mình Tô Bạch cầm hai cái túi lớn, như vậy mới cầm hết đồ.
Không nghĩ tới, Khương Hàn Tô ngoại trừ sách ở trong lớp ra, trong ký túc xá còn cất rất nhiều sách.
Bọn họ phải chia làm ba lần mới có thể chuyển hết toàn bộ đồ vào trong xe.
Tô Bạch lái xe đến và dừng lại ở ngoài trường.
"Những sách này em định xử lý như thế nào?" Tô Bạch hỏi.
"Bán, nhưng không biết có thể bán được một trăm đồng hay không nữa." Khương Hàn Tô nói.
"Một trăm đồng? Chờ đến khi kết quả thi đại học được công bố, những quyển ghi chép của em có thể bán hơn mấy vạn đấy." Tô Bạch nói.
"A? Có thể bán nhiều như vậy sao?" Khương Hàn Tô kinh ngạc hỏi.
"Bán như thế nào?" Đôi mắt Khương Hàn Tô bừng sáng lên.
"Em muốn bán à?" Tô Bạch hỏi.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Bán cái đầu em, hoặc là xé đi, hoặc là cẩn thận cất trong nhà thôi." Tô Bạch không vui nói: "Nếu như có nam sinh nào đó đến mua mấy quyển ghi chép của em thì sao?"
Khương Hàn Tô chớp chớp mắt.
Hắn đang ghen rồi?
"Bình giấm lớn." Cô mím mím môi, khóe miệng cong lên.
"Anh là bình giấm lớn đấy, thì sao nào?" Tô Bạch hỏi.
"Không sao hết!" Khương Hàn Tô cười nói.
"Bình giấm lớn." Sau một lát, cô lại nhỏ giọng nói.
"Khương Hàn Tô, anh giận rồi." Tô Bạch cắn răng nghiến lợi nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô "Ừ" lên một tiếng, không còn nói rồi.
Tô Bạch lái xe, đem xe đậu ở bãi đậu xe ngõ Hạnh Hoa.
"Bình giấm lớn." Chờ Tô Bạch dừng xe lại xong, cô lại nói tiếng.
Tô Bạch: "..."
"Khương Hàn Tô!" Hắn gọi.
"Ở đây." Khương Hàn Tô trả lời.
"Có thể đừng nói từ đó nữa được không?" Tô Bạch chán nản nói.
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không được."
"Em rất thích nhìn thấy dáng vẻ anh ghen."
"Cho nên..." Khương Hàn Tô nở nụ cười tươi như hoa nói: "Em muốn xem thêm một lúc."