Sau khi tiết thứ 2 kết thúc, Tô Bạch dành vài phút để sao chép toàn bộ bài thi vật lý của Khương Hàn Tô.
Sau đó hắn đem hai bài thi gấp lại cùng nhau, phía dưới là Khương Hàn Tô, phía trên là hắn.
Tô Bạch nhìn hai bài thi đặt cùng một chỗ thì nở nụ cười, hắn nhớ tới kiếp trước không biết từ đâu nghe được một câu.
Thời học sinh thích một người, đơn giản chỉ cần sách bài tập đặt cùng một chỗ cũng đủ hạnh phúc lắm rồi.
Hắn đột nhiên cảm thấy, câu nói này quá đúng, bởi vì hiện tại hắn đang có loại cảm giác này.
Một vài nét đẹp thời học sinh khi bước vào xã hội thì không còn cảm nhận được những cảm xúc đấy nữa.
Bởi vì lúc thích một người, rất là đơn thuần, không giống như khi bước chân vào xã hội, luôn xen lẫn những cảm xúc khác nhau.
Tô Bạch cầm lấy bài thi, đi ngang qua Khương Hàn Tô, sau đó hắn giơ giơ hai bài thi trong tay lên, cười nói:
- Đã lấy của cậu thì cũng phải nộp bài giúp cậu.
Tô Bạch đi tới trước mặt Lý Ảnh, đem hai bài thi chồng lên nhau đặt trước mặt cô ấy.
-Bạch ca, chủ nhiệm lớp gọi cậu tới văn phòng, còn có lớp trưởng nữa, chủ nhiệm lớp cũng gọi cậu qua. - Vương Uy từ phía sau gọi tới.
- Hừm, biết rồi. - Tô Bạch trả lời.
Lớp trưởng trong miệng Vương Uy không phải ai khác, chính là Khương Hàn Tô.
Tô Bạch đi tới cửa, hỏi Vương Uy:
- Biết chuyện gì không?
- Không biết. - Vương Uy lắc lắc đầu, nói: Tôi mới vừa đi tới cầu thang, chuẩn bị đi xuống mua đồ ăn thì gặp chủ nhiệm lớp, sau đó ông ấy nhờ tôi gọi các cậu qua.
- Cậu có đi xuống nữa không? - Tô Bạch hỏi.
- Có chứ, vì sợ trễ giờ nên tôi không kịp ăn bữa sáng, đã vội đến trường học rồi. - Vương Uy sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, hắn cũng là học sinh ngoại trú.
- Vậy cậu mua giúp tôi hai ổ bánh mì, lúc sáng tôi cũng chưa ăn cơm, chỉ mang một chai trà sữa Assam tới lớp. Ngoài ra cậu có thể dùng thẻ của tôi mua bánh mì hoặc là mua bình trà sữa, xem như là tôi cho cậu. - Tô Bạch nói xong, đem thẻ ăn cơm đưa cho cậu ấy.
- Sao có thể lấy tiền của Bạch ca được, chỉ là thuận tiện mang vài thứ thôi mà, chuyện nhỏ. - Vương Uy cười nói.
Cậu ấy nói xong, liền đi xuống mua đồ ăn.
Tô Bạch ở cửa đợi Khương Hàn Tô đi tới, hai người cùng nhau đi vào văn phòng.
- Chào thầy, thầy tìm em? - Tô Bạch hỏi.
Đoàn Đông Phương ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhìn về Tô Bạch, mà là nhìn về phía Khương Hàn Tô, ông ấy nói:
- Sáng hôm nay mẹ em gọi điện cho thầy nói có người ở trong trường bắt nạt em. Đến cùng là ai có lá gan lớn như vậy, lại dám ở trường học bắt nạt em? Em nói tên người đó ra, thầy làm chủ giúp em.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không nói gì.
Khương Hàn Tô không nói chuyện, Tô Bạch ngẩn người.
Đây là chuyện gì? Khương Hàn Tô đem chuyện mình trêu chọc cô ấy kể cho mẹ của cô ấy nghe?
Vì thế, chủ nhiệm lớp gọi mình tới, là chuẩn bị hưng binh vấn tội sao?
Chỉ là lời kế tiếp của chủ nhiệm lớp để Tô Bạch biết mình đoán sai rồi.
Lúc này Đoàn Đông Phương đưa mắt nhìn sang Tô Bạch, ông ấy hỏi:
- Em ấy không nói thì em nói, em biết ai ở trong trường học trêu chọc lớp trưởng của các em không?
Chủ nhiệm lớp không biết, vì mẹ của Khương Hàn Tô cũng không biết là ai ở trong trường học trêu chọc Khương Hàn Tô, bằng không lúc bà ấy gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp đã nói tên cái người ấy ra rồi.
Xem ra Khương Hàn Tô chưa hề nói tên của mình ra, đã như vậy thì chuyện này xử lý đơn giản hơn nhiều.
- Là Chu Phi lớp 8 ban bảy, thứ sáu tuần trước cậu ấy đến lầu học của chúng em, chạy nhanh trên hành lang, muốn cố ý va vào lớp trưởng. May là ngày hôm đó em cũng ở trên hành lang và bị em ngăn lại đúng lúc. Chỉ là, chủ nhiệm lớp, loại người này nhất định phải dạy dỗ cậu ta một chút, nói không chừng, không xảy ra lần này thì sẽ có lần sau. - Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô liếc hắn một cái, nâng Tô Bạch từ nguy hiểm, tăng lên thành cực kỳ nguy hiểm!
Cái trình độ tim không run, mắt không chớp, mặt không thay đổi, giọng nói rõ ràng, đúng là quá hay, rõ ràng bản thân mình chính là hung thủ, thế mà cắn ngược lại người khác.
Nhưng cái tên Chu Phi đúng là đáng đời.
Tuy ngày hôm đó, coi như không có Tô Bạch, mình cũng có thể tránh thoát được đi, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy tức giận!
Nếu như hồi trước Tô Bạch có loại ý nghĩ này thì chỉ sợ hắn đã sớm đắc thủ rồi.
Bàn về ai có cơ hội nhiều hơn, chắc chắn là Tô Bạch. Hắn học cùng lớp ba năm thì làm sao Chu Phi có nhiều cơ hội hơn hắn được.
Khương Hàn Tô suy nghĩ một chút, Tô Bạch những năm này tuy vẫn thích mình, nhưng đúng là chưa gây ra chuyện gì quá đáng.
Chỉ là gần đây, hình như có.
Cô ấy không cách nào quên được thời điểm Tô Bạch còn muốn hôn cô.
Tô Bạch không biết trong lòng Khương Hàn Tô lúc này đang suy nghĩ gì, nhưng hắn biết, chủ nhiệm lớp giận rồi.
Trong một huyện Qua Thành nho nhỏ này, mặc dù tiền lương của chủ nhiệm lớp không cao. Ở Dục Hoa, giáo viên ngoại trừ nhận được hai, ba ngàn tệ tiền lương cứng ra thì còn có tiền thưởng nhờ vào thành tích nữa.
Dục Hoa vì đạt được thành tích tốt, có thể nói là tạo ra nhiều phần thưởng phong phú dành cho các giáo viên các môn trong trường học.
Mỗi lần thành tích học sinh xếp hạng trước ba của các môn thi tháng là giáo viên bộ môn sẽ được khen thưởng từ 1000. 600,300 tệ.
Tổng thành tích học sinh xếp hạng trước mười thì chủ nhiệm lớp đó sẽ được khen thưởng từ 100 đến 1000 tệ.
Ngoài ra, tổng thành tích mỗi ban mỗi lần thi tháng xếp hạng trước ba thì chủ nhiệm lớp mỗi ban sẽ được khen thưởng giống như vậy. Mặt khác mỗi môn học có thành tích xếp trước ba, giáo viên bộ môn vẫn được khen thưởng.
Vì vậy mà chủ nhiệm lớp của Khương Hàn Tô, cũng là giáo viên bộ môn tiếng Anh ban 12, lại là chủ nhiệm lớp ban 12 - Đoàn Đông Phương, tiền thưởng mỗi tháng so với ba ngàn tệ tiền lương cơ bản rất cao.
Đây cũng là lý do vì sao ban 12 có nhiều giáo viên bộ môn yêu thích Khương Hàn Tô đến vậy và có rất nhiều chủ nhiệm lớp ước ao được giống như Đoàn Đông Phương.
Đừng nói gì đến thành tích lớp, chỉ cần Khương Hàn Tô là có thể giúp cho một chủ nhiệm lớp mỗi tháng kiếm thêm hai ngàn tệ tiền thưởng, cái này ai mà không thích chứ?
Nên khi nghe Tô Bạch nói xong, Đoàn Đông Phương tức giận dùm cho Khương Hàn Tô nói:
- Cái cậu học sinh này thực sự là gan to bằng trời, em yên tâm, thầy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cậu ta, bây giờ thầy sẽ đi tìm chủ nhiệm lớp của cậu ấy.
- Các em đi về trước đi. - Đoàn Đông Phương nói xong, liền nổi giận đùng đùng đi tới lầu học đối diện.
- May là cậu không nói tên của tôi cho mẹ cậu nghe, bằng không thì bây giờ tôi đón lửa giận của chủ nhiệm lớp rồi. - Sau khi rời khỏi văn phòng, Tô Bạch cười nói với Khương Hàn Tô.
- Thì ra là cũng có thứ khiến cậu sợ. - Khương Hàn Tô bĩu môi nói.
- Đây không phải sợ, mà là không cần thiết.
Tô Bạch cười nói:
- Đối với tôi mà nói, cứ yên bình như vậy, không có bất kỳ xung đột nào, cuộc sống sinh hoạt trong trường học mới gọi là tuyệt nhất. Nếu không phải là vì Hàn Thành làm ra chuyện có hơi quá đáng thì tuần trước tôi đã không can thiệp và nhằm vào ông ấy rồi. Thật ra giáo viên trong trường đều là người rất tốt.
Khương Hàn Tô nghe xong nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy nghiêm mặt hỏi:
- Tuần trước cậu chọc tôi khóc là cố ý đúng không?
Tô Bạch không có phủ nhận, gật đầu cười nói:
- Tôi cứ nghĩ cậu lên xe vào thứ bảy là cố ý và cũng vì cần phải có một lý do chính đáng, Hàn Thành không chọc tôi, tôi cũng đâu thể vô duyên vô cớ can thiệp vào? Mà những người trong lớp chúng ta không ai dám trêu chọc tôi. Vì vậy, chỉ có cậu là người duy nhất nói tên tôi cho Hàn Thành biết, chỉ có cậu mà thôi.
Tô Bạch nói xong, thành thật nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi, lúc đó tôi đã hung dữ với cậu.
Khương Hàn Tô nghe vậy, khuôn mặt càng lạnh hơn và không nhận lời xin lỗi của hắn, mà lại nói:
- Cậu đang lợi dụng tôi à?
- Cái này, vợ tương lai thì nên giúp chồng một chút chuyện, sao gọi là lợi dụng được, đúng không?-Tô Bạch dừng bước, sau đó quay đầu lại nháy mắt một cái, cười hỏi.