Chương 65: Chuyện may mắn

Từ 2012 Bắt Đầu

Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện 07-01-2024 14:42:44

Tới giữa tháng ba, thời tiết không còn quá lạnh. Tay phải Tô Bạch gối lên đầu, lẳng lặng nhìn Khương Hàn Tô đang thay đổi câu hỏi cho hắn. Hiện tại là buổi tự học sau giờ cơm trưa, chủ nhiệm lớp còn chưa tới. Lớp bọn họ có sự kỷ luật vô cùng tốt, hơn nữa bây giờ lớp trưởng kỷ luật lại là Tô Bạch, bởi vậy bên trong phòng học rất yên tĩnh. Khương Hàn Tô vừa đưa cho hắn vài câu bài tập toán lớp 7 của đề thi học kỳ trước, Tô Bạch làm xong rồi giao cho cô ấy chấm bài. - Không tệ lắm, sai một câu rồi. - Khương Hàn Tô chấm bài xong nói. Khương Hàn Tô không nghe thấy hắn trả lời thì ngẩn người, sau đó cô ấy quay đầu liền nhìn thấy Tô Bạch đang yên tĩnh nhìn mình. Mà Tô Bạch nhìn thấy Khương Hàn Tô xoay đầu lại, cười nháy mắt một cái. - Tôi không dạy cậu nữa. - Khương Hàn Tô hất cằm lên nói. - Được rồi, mới vừa rồi tôi nhìn thấy hình ảnh cậu đổi câu hỏi rất đẹp nên không muốn lên tiếng quấy rầy cậu. - Tô Bạch cười hỏi: - Chỗ nào sai vậy? - Chỗi này. - Khương Hàn Tô chỉ vào câu Tô Bạch làm sai, sau đó giảng giải cho hắn lần nữa. - Hiểu không? - Hai phút sau, Khương Hàn Tô hỏi. - Đã hiểu, tôi cứ nghĩ chỉ cần tính phía trước đó là đủ, đâu ngờ còn có cạm bẫy phía sau. - Tô Bạch nói. Câu hỏi này, nhìn thì đơn giản, nhưng khi Khương Hàn Tô giảng giải qua một lần, Tô Bạch mới rõ câu hỏi này không tính là khó nhưng lại có cạm bẫy bên trong. - Suy xét câu hỏi rất quan trọng, câu hỏi này cậu đọc qua nhiều lần, không thể không nhìn ra được. - Khương Hàn Tô nói. - Ừ, sau này tôi sẽ xem câu hỏi kỹ càng hơn. - Tô Bạch gật đầu nói. Hồi nãy muốn làm xong thật nhanh để cô ấy chấm bài, cho nên cái câu này không có đọc kỹ. - Vì sao cậu lại dùng vở này viết câu hỏi? - Khương Hàn Tô nhìn từng ô trên vở hỏi. Vở ô điền thường dùng để luyện chữ môn ngữ văn. Tô Bạch cười, nói: - Cậu quên nửa tháng trước giáo viên ngữ văn khen thưởng cho tôi bao nhiêu quyển vở à? Tôi không cần luyện chữ, dù cho có luyện chữ, những quyển vở này tôi dùng không được bao nhiêu! Học kỳ 2 cuối năm cấp 2, Lý Tân xưa nay chưa từng nghĩ đến sẽ có học sinh trong lớp có thành tích môn ngữ văn vượt qua Khương Hàn Tô. Cho nên trong khi giảng dạy ông ấy nói nửa đùa nửa thật, người nào trong lớp có thành tích môn ngữ văn vượt qua Khương Hàn Tô, đứng nhất khối khen thưởng năm mươi quyển vở, rồi được nhận thêm một trăm quyển. Thế là Tô Bạch có 150 quyển vở ô vuông. Chỉ là, vở ô vuông được dùng để luyện chữ hán khi học cấp 2, ngoài ra Tô Bạch chẳng biết dùng nó để làm gì nên chỉ có thể xem nó là giấy nháp. - Tôi ít đi ba mươi quyển. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói. Mỗi lần đứng nhất cô ấy được khen thưởng năm mươi quyển vở, thi tháng lần này cô ấy đứng thứ hai nên chỉ nhận hai mươi quyển. - Cậu muốn không? Tôi cho cậu hết, dù sao tôi không cần nó cho lắm. - Tô Bạch nói xong từ trong ngăn kéo lấy ra một chồng lớn. - Ý cậu nói là chữ của tôi xấu đúng không? - Khương Hàn Tô hỏi. - Hừm, so với tôi thì có chút chút. - Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô bĩu môi, tiếp theo cô ấy lại giơ giơ quả đấm nhỏ, nói: - Nửa tháng nữa, chiến thắng sẽ lại thuộc về tôi. - Đúng, tiểu Hàn Tô nhà chúng ta lợi hại nhất. - Tô Bạch cười nói. Khương Hàn Tô giả vờ như không nghe thấy lời Tô Bạch nói, bắt đầu ôn tập lên toán học lớp 8 cho mình. Thật ra, nếu như không đụng vào điểm mấu chốt của cô bé này, chẳng hạn như cầm tay, ôm hay hôn, cô sẽ không trở mặt. Nửa tháng này, quan hệ của hai người xem như là khôi phục về trạng thái như trước đó. Không, theo Tô Bạch, so với trạng thái trước đó còn tốt hơn không ít. Tô Bạch đem vở trên bàn bỏ lại vào trong ngăn kéo, sau đó từ bên trong đem vài cây bút máy và mực nước mới mua lấy ra. Đối với một người rất thích viết chữ, không thể không thích bút máy. Trừ lúc kiểm tra ra, Tô Bạch hồi lớp 7 thường xuyên dùng bút máy. Nhưng khi hắn dùng bút máy, có thời điểm mực văng khắp nơi, bởi vậy đến lớp 8 hắn không dùng nhiều nữa. Tô Bạch mở bút máy ra, từ trong bình mực hút chút mực nước, sau đó lấy ra quyển ghi chú, viết một câu thơ lên trên đó. - Haizz. - Hả? - Tôi chợt nhớ tới một câu thơ. - Thơ gì? Tô Bạch cầm lấy quyển ghi chú, đặt ở trước mặt cô ấy. Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên, thứ sáu ngày 9 tháng 3 năm 2012 âm lịch, cô ấy nhìn thấy câu thơ trong một ngày nắng đẹp. Lục y phủng nghiễn thôi đề quyển, hồng tụ thiêm hương bạn độc thư. * (*Người áo xanh viết mực lên giấy, người tay áo đỏ đọc sách cùng. ) Tô Bạch nhìn nàng, ôn nhu cười nói: - Hồng tụ thiêm hương thư đồng thư, Hàn Tô, tâm nguyện rất nhiều năm của tôi đã hoàn thành được một cái. Có thể cùng người mình thích trở thành người cùng bàn, có thể nhìn thấy cô ấy bất kỳ lúc nào, đây là chuyện may mắn, là tâm nguyện rất nhiều năm của Tô Bạch. Một đời người, chuyện may mắn vốn không nhiều, có thể đưa tay chạm được hạnh phúc, có thể cất bước đuổi tới hạnh phúc, Tô Bạch đều muốn nếm trải, muốn nỗ lực, muốn bắt lấy nó. Không để lại tiếc nuối, vốn là định nghĩa của trọng sinh. Đối với người trọng sinh, nếu như kiếp trước bạn thiếu tiền, như vậy định nghĩa của trọng sinh chính là muốn kiếm tiền. Mà kiếp trước Tô Bạch không thiếu tiền, cái hắn thiếu chính là Khương Hàn Tô, cho nên định nghĩa trọng sinh của hắn chính là Khương Hàn Tô. Đối với Tô Bạch, giành được Khương Hàn Tô, nghĩa là hắn giành được tất cả. Bởi vì Khương Hàn Tô, mới là khởi nguồn của sự hạnh phúc trong lòng hắn. Tô Bạch nói xong, nở nụ cười nhìn vẻ mặt của Khương Hàn Tô. Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn rất thích trêu chọc cô ấy, cũng rất thích nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy khi bị hắn chọc. Bởi vì nó rất thú vị, hơn nữa khi đó Khương Hàn Tô cũng rất đáng yêu. Nhìn thấy sự đáng yêu Tô Bạch chỉ muốn ôm cô ấy thật lâu, hôn cô ấy một cái, nhưng hắn không thể nên trong lòng hắn rất ngứa ngáy. Mà chính loại cảm giác ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, nó càng làm cho người ta thêm mê muội. Khương Hàn Tô theo thói quen mím môi, sau đó nhìn thấy Tô Bạch cười không ngừng làm cho cô ấy có chút nổi nóng. Nhưng cuối cùng bởi vì không chịu nổi ánh mắt của Tô Bạch mà khuôn mặt ửng đỏ lên, núp xuống bàn. Chỉ cần Tô Bạch không chạm vào điểm mấu chốt của cô, lúc đối mặt với Tô Bạch, cô chỉ đành chịu thua. Cô ấy có thứ cô ấy cần phải kiên trì, cô ấy có thứ cần phải gánh vác, nhưng cái người đẹp trai bên cạnh mình vẫn luôn trêu chọc mình, mình làm sao có thể giữ trái tim tĩnh lặng như nước được đây. Bởi vì không thể giữ cho trái tim tĩnh lặng như nước, cũng không làm ra được những chuyện thẹn với lương tâm, hơn nữa Tô Bạch dịu dàng và hung hăng, làm cho Khương Hàn Tô mỗi lần đối mặt với Tô Bạch đều cảm thấy hơi xấu hổ. Chỉ có cái lần Tô Bạch không nhịn được hôn cô ấy, cô ấy mới chính thức hung hăng hơn. Cô ấy chống đỡ không tới vài ngày đã liền thất bại. Cô ấy nghĩ rằng mãi mãi không nói chuyện với hắn, cách xa hắn, nhưng nghĩ đến những gì xảy ra trong một tháng này, cô ấy không đành lòng làm mặt lạnh với hắn. Nhìn cô ấy co đầu nằm nhoài trên bàn, Tô Bạch không có tiếp tục trêu đùa cô ấy nữa. Tô Bạch đem bình mực đậy lại, sau đó vỗ vỗ bờ vai của cô ấy. - Làm gì? - Khương Hàn Tô sợ hết hồn, cảnh giác hỏi. - Giữ dùm tôi bình mực này đi, để ở chỗ tôi chỉ e vài ngày là bị văng tứ tung. - Nhìn cô ấy sợ hãi giống như nai tơ, Tô Bạch buồn cười nói. - Ồ. - Khương Hàn Tô không có từ chối, nhận lấy bỏ vào trong ngăn kéo của cô ấy.