"Hàn Tô." Tô Bạch gọi.
Tuy Khương Hàn Tô vẫn đang cúi đầu dựa vào tường khóc thút thít, nhưng khi nghe giọng nói của Tô Bạch, cô ngẩng đầu lên.
Khương Hàn Tô nhìn thấy Tô Bạch, sống mũi cay cay, lúc này nào còn quan tâm đến ngại ngùng hay không, cô trực tiếp nhào vào trong lòng Tô Bạch.
Lúc này, dường như chỉ có trong vòng tay của hắn, mới có thể khiến cho cô an tâm một ít.
"Tô Bạch, tớ, tớ rất sợ." Khương Hàn Tô khóc thút thít nói.
Cô lúc này, không còn bất kỳ sự kiên cường và quật cường, một khắc Lâm Trân ngã xuống, cô chỉ biết bất lực.
Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một đứa trẻ chỉ vừa đủ mười tám tuổi!
Nhưng nếu tính theo tuổi trên CMND, còn chưa đến ngày sinh nhật, cô ấy còn chưa tới mười tám.
Sống cùng mười mấy năm qua, Lâm Trân chính là trời!
Bây giờ trời sập rồi, Khương Hàn Tô có thể nào không sợ được đây.
Nếu như ngay cả mẹ cô cũng mất đi, vậy cô ở trên đời này, chân chính trở thành cô nhi không cha không mẹ rồi.
"Không cần sợ, tớ sẽ không để cho mẹ vợ tương lai của tớ xảy ra chuyện gì đâu." Tô Bạch kiên định nói.
Vì người con gái trong lòng mình, dù có thế nào, Tô Bạch cũng không thể để cho Lâm Trân cứ như vậy ngã xuống.
Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của cô ấy, cùng với đôi môi đỏ mọng đã khô khốc, Tô Bạch cảm thấy đau xót trong lòng.
Khóc lâu như vậy, không chịu ăn không chịu uống nước, lượng nước trong người chỉ sợ gần như mất sạch rồi.
Với thân thể của cô ấy, nếu còn tiếp tục như vậy, sợ là cô ấy sẽ đổ bệnh giống như Lâm Trân.
Tô Bạch sờ sờ vào đôi môi khô khốc, nói: "Nghe dì út nói, từ buổi trưa cho đến bây giờ cậu còn chưa ăn chưa uống gì hết."
Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Không muốn ăn, cũng không muốn uống nước, tớ phải đợi mẹ tớ từ trong phòng bệnh đi ra."
"Không ăn thì cũng được đi, nhưng cậu phải uống chút nước. Cậu khóc liên tục như vậy, không uống chút nước thì không được." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô lại lắc đầu, khóc thút thít nói: "Bây giờ tớ không muốn uống gì hết."
Tô Bạch thở dài, Lâm Trân bây giờ còn đang trong phòng cấp cứu, lúc này muốn để Khương Hàn Tô đi uống nước, khẳng định rất khó.
Bây giờ cô ấy một lòng một dạ chỉ chú ý đến đèn báo ở phòng cấp cứu, nào còn tâm tư đi uống nước.
Nhưng Tô Bạch vẫn để cho dì út đi xuống mua mấy bình nước suối, chờ Lâm Trân từ trong phòng cấp cứu đi ra thì để cô ấy uống một ít.
Chuyện Tô Bạch và mọi người chỉ có thể làm bây giờ chính là đợi.
Tô Bạch có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lòng Khương Hàn Tô, bởi vì cô ấy nắm rất chặt tay hắn.
Đây là phòng cấp cứu, một đường sinh tử, đừng nói Khương Hàn Tô căng thẳng, dù là Tô Bạch, vẫn cảm thấy trái tim mình như bay ra khỏi lồng ngực.
Toàn bộ hành lang đều rất yên tĩnh, Tô Bạch ôm Khương Hàn Tô đứng trước phòng cấp cứu, Tô Sắc cùng Vương Thuyền thì ngồi trên ghế cách đó không xa.
Tất cả mọi người, đều nhìn vào ánh đèn phòng cấp cứu, không dám phát ra một tiếng động nào.
Đèn đỏ phía trên vẫn còn sáng, điều này đại biểu bên trong vẫn còn đang cấp cứu.
Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu phát ra tiếng kêu cách cách, tất cả mọi người đều chạy đến hỏi.
"Bác sĩ, mẹ con sao rồi bác sĩ?" Khương Hàn Tô lo lắng hỏi.
"Tạm thời thì không sao rồi, nhưng cần phải chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt, đúng rồi, người nhà bệnh nhân đi cùng tôi." Bác sĩ nói.
Tô Bạch cùng Khương Hàn Tô đồng thời thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai người họ đi theo bác sĩ vào một căn phòng trong khoa cấp cứu có ghi bác sĩ trưởng.
"Không có người lớn nào trong nhà sao?" Nhìn thấy có hai người học sinh đi vào, bác sĩ hỏi.
"Không có." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Nhà con chỉ có một mình con."
"Không phải." Tô Bạch nắm lấy bàn tay của cô ấy, nói: "Còn có con."
"Bác sĩ, chỉ cần nói thẳng cho chúng con biết chuyện gì đang xảy ra, hai chúng con có thể làm chủ được." Tô Bạch nói.
"Người bệnh đột nhiên bị ngất là vì lao lực lâu ngày thành bệnh, dẫn đến bị nhồi máu cơ tim. Bệnh nhồi máu cơ tim của bà ấy đã đạt đến mức độ nghiêm trọng, nếu như muốn điều trị, chúng tôi đề nghị làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, nhưng chi phí phẫu thuật có hơi tốn kém." Bác sĩ nói.
"Chi phí phẫu thuật cần bao nhiêu?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Với tình hình hiện tại của người bệnh, cộng thêm tiền uống thuốc hậu phẫu cùng với tiền nằm viện, ít nhất cũng phải mười vạn trở lên. Bà ấy không chỉ có bệnh nhồi máu cơ tim, mà còn kèm thêm một vài biến chứng khác." Bác sĩ nói.
"Nếu như các con có thể đưa ra quyết định thì đưa ra quyết định nhanh đi, bởi vì với tình hình hiện tại của người bệnh cần phải làm phẫu thuật càng sớm càng tốt." Bác sĩ nói.
Khương Hàn Tô lúc này nhìn Tô Bạch, nước mắt trông mong hỏi: "Tớ, tớ có thể hỏi mượn cậu một chút tiền được không?"
"Cậu có thấy câu hỏi này ngốc lắm không?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô mím mím môi, không lên tiếng.
Tô Bạch nắm chặt lòng bàn tay cô, sau đó nói với bác sĩ: "Tiền không là vấn đề, con chỉ muốn biết cuộc phẫu thuật có nguy hiểm lớn hay không?"
"Nguy hiểm lớn nhất chính là vừa nãy cấp cứu, về phần phẫu thuật thì không nguy hiểm lắm. Đương nhiên là phẫu thuật phải kèm theo nguy hiểm, chúng tôi cũng không dám hứa chắc trăm phần trăm." Bác sĩ nói.
"Nếu như uống thuốc điều trị thôi, dĩ nhiên là ít rủi ro nhất, nhưng với tình hình hiện tại của người bệnh, mỗi ngày hoặc mỗi phút đều có nguy cơ lên cơn đau tim và tử vong bất kỳ lúc nào. Lựa chọn phẫu thuật, trên một ý nghĩa nào đó, đối với người bệnh là một cuộc cá cược, nhưng cơ hội thắng lớn hơn nhiều so với khả năng thua cuộc."
"Nếu như xin bác sĩ tốt nhất của bệnh viện đến làm phẫu thuật thì sao?" Tô Bạch hỏi.
"Vậy thì xác suất tự nhiên sẽ cao hơn, nhưng cái giá phải trả càng cao hơn." Bác sĩ nói.
"Vậy thì mời bác sĩ tốt nhất của bệnh viện bác sĩ đến mổ chính đi." Tô Bạch nói.
Đừng nhìn thấy Tô Bạch đang cực kỳ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng hắn không bình tĩnh chút nào.
Khương Hàn Tô có lẽ không biết bắc cầu động mạch vành là cái gì, nhưng Tô Bạch hiểu rõ nó một ít.
Hễ là những bệnh liên quan đến phẫu thuật, vậy đã nói rõ bệnh tình đã đến mức độ vô cùng nguy hiểm rồi.
Tô Bạch hiện tại có thể làm, chính là dùng tiền, giảm thiểu rủi ro trong cuộc phẫu thuật đến mức thấp nhất.
Đáng tiếc là thời gian Tô Bạch cũng không nhiều, bằng không thì có thể đến tỉnh thành khác tốt hơn rồi.
Bác sĩ trong thành phố đương nhiên kém hơn bác sĩ trong tỉnh thành rồi .
Hai người mới vừa bước ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Vương Thuyền cùng Tô Sắc đứng ở cửa.
"Mẹ con thế nào rồi?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Phòng ICU chúng ta không vào được, bác sĩ nói chỉ có thể vào thăm bệnh vào mỗi buổi sáng 10:30 đến 11:00, buổi chiều 4:30 đến 5:00." Tô Sắc nói.
"Đúng rồi, bác sĩ nói thế nào, tình trạng bệnh tình của chị Lâm có nghiêm trọng không?" Tô Sắc hỏi.
"Phải làm phẫu thuật bắc cầu động mạch vành." Tô Bạch nói.
"Sao mà nghiêm trọng đến vậy?" Tô Sắc kinh ngạc nói.
"Con nói thật, bệnh tình của thím Lâm có thể nghiêm trọng như vậy, con cũng không mấy ngạc nhiên, thím ấy chịu đau khổ mấy năm nay, thực sự là quá nhiều." Tô Bạch nói.
"Được rồi dì út, dượng và dì bận rộn cả ngày nay, dượng và dì đi ăn trước đi, con đi xuống nộp tiền viện phí." Tô Bạch nói.
Tô Bạch nói xong, liền dẫn Khương Hàn Tô đi xuống lầu và đến nơi thanh toán viện phí nộp một phần viện phí trước.
Cả nhà Tô Sắc không có đi trả chi phí chữa bệnh, bởi vì từ khi thân phận của Tô Bạch bị bại lộ, toàn bộ Lâm Hồ trấn không ai không biết có một triệu phú trẻ tuổi xuất hiện trong thị trấn của họ.
Cho nên số tiền này, không bao giờ đến phiên họ trả.
"Tô Bạch, mẹ tớ có thể khỏi bệnh không?" Đôi mắt Khương Hàn Tô đẫm lệ hỏi.
Khương Hàn Tô cũng không ngốc, tuy cô không biết phẫu thuật bắc cầu động mạch vành là gì, nhưng cô biết bệnh của mẹ mình nhất định rất nghiêm trọng.
Tô Bạch đưa tay ra, lau nước mắt trên khóe mắt giúp cô, nói: "Sẽ tốt đẹp thôi."