Đối với Khương Hàn Tô, thời gian trôi qua rất chậm.
Nhưng đối với Tô Bạch, thời gian trôi qua rất nhanh.
Hắn chỉ chơi vài trò trên điện thoại di động thì đã đến Qua Thành rồi.
Nhưng chơi game thật sự quá tốn pin, pin điện thoại di động mới vừa sạc đầy, sau khi chơi cả chẳng đường, giờ chỉ còn lại không tới 50%.
Sau khi đến bến, Tô Bạch đứng dậy chậm rãi vươn vai, sau đó cùng Khương Hàn Tô xuống xe.
Ông chủ cho địa chỉ ở thành bắc và cách trường Dục Hoa mới không xa.
Trời lạnh thế này, Tô Bạch muốn tìm một chiếc xe taxi đi, bởi vì trong xe taxi có điều hòa, ngồi sẽ thoải mái rất nhiều.
Nhưng đi ra khỏi bến, liền bị một đoàn xe kéo vây xung quanh, đến cả cái bóng của xe taxi cũng không nhìn thấy.
Hết cách rồi, đành phải trả tiền ngồi lên chiếc xe kéo thôi.
Sau khi ngồi lên xe, Tô Bạch lại bắt đầu chơi điện thoại di động.
Lần này Tô Bạch không có chơi game, mà đọc vài tin tức gần đây.
Bởi vì gần tới Xuân Vãn, phần lớn những tin tức đều có liên quan đến Xuân Vãn.
Chẳng hạn như, nếu tiết mục nào đó bị cắt đi thì người dẫn chương trình Xuân Vãn lần này sẽ là ai.
Năm nay, đạo diễn Xuân Vãn là Phùng Khố Tử.
Tô Bạch nhớ tới chính là năm nay, Thẩm Đằng cùng Mary bắt đầu nổi tiếng nhờ vào tiểu phẩm Có Đỡ Hay Không.
Hết tin này đến tin khác, đối với Tô Bạch, nó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Quen thuộc, bởi vì hắn từng đọc qua.
Xa lạ, bởi vì rất nhiều thứ đã trôi qua quá nhiều năm.
Mười mấy phút qua đi, hắn còn chưa tới cửa hàng nhưng lại nghe được tiếng nhạc buồn từ phương xa truyền đến.
Đến khi tới cửa hàng, hắn mới biết được cái cửa hàng này trong thành phố lớn thế nào.
Trước cửa hàng chia thành hai hàng, mỗi hàng được xếp mười mấy con ngựa giấy, nhìn khí thế vô cùng, uy phong cực kỳ.
Nhìn mấy con ngựa này, rồi nhìn vào bên trong thấy đủ loại kiểu dáng đồ vật hơi có vẻ âm phủ, rồi lại có thêm tiếng nhạc buồn, khiến Tô Bạch có chút không rét mà run.
Ở chỗ này lâu không thoải mái chút nào, Tô Bạch không muốn ở lại thêm một phút nào nữa. Sau khi vào cửa hàng, hắn vội vàng nói cho đối phương biết đồ hắn mua, rồi viết xuống địa chỉ của nhà dì út và lập tức mang theo Khương Hàn Tô rời khỏi nơi này.
Sau khi rời khỏi cửa hàng hàng mã, Khương Hàn Tô duỗi bàn tay trắng như tuyết ra.
"Đưa điện thoại di động của cậu cho tớ, cậu chơi điện thoại di động nhiều không tốt cho sức khỏe." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch mỉm cười, cầm điện thoại di động đưa cho cô ấy.
Cô bé này cho rằng mình mải mê chơi điện thoại di động nên không quan tâm gì đến cô ấy trong suốt chặng đường.
Nhưng cô ấy làm sao biết được, trêu đùa cô ấy là chuyện thú vị nhất trên đời, còn hơn cả việc chơi game.
Mình không muốn nói chuyện với cô ấy chẳng qua là mình đang cố ý thôi.
Bạn vĩnh viễn không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ, mà Tô Bạch, hiển nhiên chính là người đang giả vờ ngủ.
Thật khó để nhìn thấy một chiếc xe taxi bên ngoài bến xe, nhưng đây là đường lớn trong thành bắc, xe taxi vô cùng nhiều.
Tô Bạch gọi một chiếc xe taxi đến, để tài xế chạy về hướng rạp chiếu phim Hồng Kỳ vẫn còn mở cửa.
"Không trở về nhà sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Khó khăn lắm mới vào trong thành phố, về nhà sớm làm gì? Tớ gọi vài người bạn cũ đến, cùng nhau tụ tập." Tô Bạch nói.
Đến rạp chiếu phim dưới lầu, đám người Trần Tuấn Châu đã đến.
Đám người này sau khi nhìn thấy Khương Hàn Tô, đều cười gọi một tiếng chị dâu, làm Khương Hàn Tô đỏ cả mặt.
Những người bạn này, cũng đều là bạn chơi từ nhỏ đến lớn với Tô Bạch, một đám người đi đánh bi-a đến trưa, rồi đi tới tiệm cơm bên cạnh ăn trưa.
Tô Bạch biết ngày hôm nay mình còn phải đi về nên không có uống rượu đế, mà chỉ là uống mấy chai bia.
Sau khi cơm nước xong thì từng người rời đi, Tô Bạch đi ra quán cơm và nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ rưỡi chiều rồi.
"Đi, về nhà." Tô Bạch cười nói.
"Cả người đầy mùi bia, cậu uống nhiều bia như vậy làm gì?" Khương Hàn Tô nói.
"Tớ không uống bao nhiêu hết? Rượu đế tớ còn không uống một giọt nào mà." Tô Bạch nói.
"Rượu đế không uống, nhưng mấy chai bia uống không ít nha, tớ chỉ uống hai ly đã cảm thấy choáng rồi, cậu uống vài chai đấy." Khương Hàn Tô nói.
"Ồ." Tô Bạch kinh ngạc hỏi: "Cậu uống mấy ly bia từ khi nào? Vì sao tớ không biết? Tớ nhớ trước đây cậu chưa hề dính đến một giọt nào mà?"
"Có lần hiếu kỳ, tớ liền uống thử, tớ uống hai ly thì cảm thầy đầu choáng." Khương Hàn Tô nói.
"Xem ra là có liên quan đến thể chất của cậu, người bình thường uống hai ly bia, không thể xuất hiện cảm giác choáng được." Tô Bạch nói.
"Cậu phải chăm sóc cơ thể của mình thật tốt, thân thể này của cậu không phải thuộc về một mình cậu." Tô Bạch nói.
"Tớ cảm giác so với trước đây tốt hơn nhiều." Khương Hàn Tô nói.
"Bất luận như thế nào, sau khi cậu đạt đến chín mươi cân thì nói tiếp, giờ cậu còn chưa đạt đến chín mươi cân, quá gầy." Tô Bạch nói.
*1 cân bằng 0. 5968 kilogram
Chín mươi cân? Khương Hàn Tô cảm thấy rất khó, bởi vì mình bây giờ chỉ mới hơn tám mươi cân.
Tô Bạch chặn một chiếc taxi, hai người ngồi lên.
Sau khi đến bến, Tô Bạch trả tiền cho tài xế, sau đó đưa Khương Hàn Tô xuống xe.
Ở bên ngoài mua cốc trà sữa đưa cho Khương Hàn Tô, hai người mới cùng nhau ngồi lên xe quay về trấn.
Sau khi lên xe, Tô Bạch muốn tiếp tục chơi điện thoại di động, nhưng sờ sờ túi quần áo bông mới phát hiện, điện thoại di động của mình đã bị Khương Hàn Tô thu rồi.
Nhưng không sao cả, nếu không có điện thoại di động, vậy mình có thể nằm nhoài trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh.
Nhìn thấy Tô Bạch nằm nhoài trên cửa sổ xe ngắm phong cảnh, Khương Hàn Tô mím mím môi.
Thật ra, vụ đánh cược giữa cô và Tô Bạch, ai cũng biết thứ đánh cược là gì.
Khương Hàn Tô không tin Tô Bạch thật sự có thể không chạm vào mình, bởi vì trước đây hắn rất thích gãi lên mũi và sờ lên khuôn mặt của mình.
Vì thế, Khương Hàn Tô không tin Tô Bạch có thể chịu đựng được.
Mà Tô Bạch lại không tin Khương Hàn Tô thật sự có thể chịu đựng được việc mình không làm gì, thậm chí ngay cả tay cũng không động vào cô ấy. Họ là người yêu của nhau, hơn nữa cô ấy đã quen thuộc với những động chạm của mình rồi, lần này đột nhiên không hề làm gì, Tô Bạch không tin Khương Hàn Tô sẽ quen với nó.
Vì thế, hai người đều tin vào quan điểm của mình, đều cảm thấy đối phương chắc chắn là người thua cuộc.
Nhưng thực tế, cách làm này là lưỡng bại câu thương.
Không thể nghi ngờ, Khương Hàn Tô sẽ càng đau lòng hơn.
Bởi vì trước đây, cô từng hưởng thụ qua quá nhiều sự thân mật đến từ Tô Bạch.
Tô Bạch một khi lạnh nhạt với cô, cô sẽ càng giống như một đóa hoa nhỏ yếu đuối, không biết nên làm thế nào.
Tô Bạch nhìn phong cảnh dọc đường, mãi đến khi đến bến Khương Tập.
"Đi thôi, đến bến rồi." Tô Bạch quay sang nói với Khương Hàn Tô đang ngồi bên ngoài.
"Phong cảnh ngoài cửa sổ xe rất đẹp đúng không?" Khương Hàn Tô hỏi câu đầu tiên sau khi họ lên xe.
"Nhìn vẫn đẹp." Tô Bạch cười nói.
"Sao thế?" Tô Bạch hỏi.
"Không có gì." Khương Hàn Tô cau mũi một cái, yên lặng xuống xe.
Tô Bạch ngẩn người, nói thật, bản thân mình chưa bao giờ lạnh nhạt với cô ấy giống như hôm nay. Tuy là vì đánh cược, là cố ý làm như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ cô ấy hình như là tức giận thật rồi.
Tô Bạch cuống quít xuống xe đuổi theo.
Nhưng sau khi xuống xe, phát hiện cô ấy cũng không có đi, mà đứng ở nơi đó chờ hắn.
"Tớ có thể nhận thua được không?" Bên dưới cây bạch dương trơ trụi, Khương Hàn Tô đầy nước mắt, oan ức mong mỏi hỏi.