Không lâu sau, chuyến xe đi Qua huyện có đi ngang qua Khương Tập đã đến, Tô Bạch nắm tay cô lên xe.
Một người hai đồng, Tô Bạch trả tiền, vài phút sau xe đã đến Khương Tập.
Hai người từ trên xe bước xuống, cả chặn đường vừa đi vừa nghỉ, hướng về Khương thôn mà đi.
Phía trước Khương thôn không có đường, liếc mắt nhìn không thấy bờ ruộng lúa mạch, bởi vậy, cũng không có xe công cộng nào chạy tới Khương thôn.
Người nông dân có vài tháng nghỉ ngơi và tháng năm là tháng bận rộn. Thời gian này là thời gian cần gặt lúa mạch.
Chỉ là mấy ngày nay thời tiết không được tốt lắm, hơn nữa còn có mưa liên tiếp vài ngày nên máy gặt không vào được. Bởi vậy, trước ngày 7 không cắt xong thì phải đợi thêm vài ngày nữa.
Chẳng hạn như lúa mạch của nhà Khương Hàn Tô, đến bây giờ vẫn còn chưa gặt.
Nếu để cho một mình Tô Bạch đi con đường này một mình một tiếng đồng hồ, hắn không làm được.
Nhưng nếu như nắm tay Khương Hàn Tô cùng đi thì hắn có thể đi hai tiếng đồng hồ.
Sau một tiếng rưỡi, hai người đi tới Khương thôn.
Thông thường, Khương Hàn Tô chỉ mất một tiếng là đến nơi, nhưng hai người cùng đi thì tốn thời gian hơn rất nhiều.
Trên đường đùa giỡn và chơi đùa, mỗi lần dừng lại không biết tốn bao nhiêu thời gian.
Nhìn con đường đất loang lỗ, bên trong nước đọng không ít trước mắt, Tô Bạch ngồi xổm xuống.
"Lên, anh cõng em." Tô Bạch nói.
"Em tự đi được." Khương Hàn Tô nói.
"Đừng nói nhảm, lên." Tô Bạch cau mày nói.
"Không." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, nói: "Anh cõng em trên lưng sẽ càng khó đi hơn, hai người chúng ta cùng đi sẽ dễ hơn."
"Không ngoan rồi!" Tô Bạch nói.
"Em không muốn làm gánh nặng cho anh." Cô nhẹ giọng nói.
Tô Bạch ngẩn người, sau đó thở dài một hơi, hắn đi tới cầm tay cô, nói: "Vậy chúng ta cùng đi."
Khương Hàn Tô nở nụ cười trên mặt, nói: "Ừm."
"Giờ cầm tay em thôi chứ biết làm gì nữa đây." Tô Bạch bất đắc dĩ nói.
"Hì hì." Khương Hàn Tô làm mặt quỷ với hắn, hoạt bát vô cùng.
Tô Bạch nắm tay cô, hai người đi dọc theo con đường không có nước đọng, từ từ đi tới.
Dù là nơi không có nước, nhưng giày của họ cũng sớm dính đầy bùn sau hai lần trời mưa.
Giống như mấy người luyện võ buộc bao cát vào chân, cảm giác cả người mình nặng gấp đôi.
Họ chỉ có thể đi vài bước rồi vun bùn ở chân xuống.
Một vài con đường nước đọng cả mặt đường, cũng chỉ có thể hiên ngang bước qua.
Đi được nửa đường, trên ống quần, trong giầy, đều bị dính nước.
Khi họ đi đến nơi có người sinh sống ở thôn tây, nước bùn không còn nữa.
Hai người nghỉ ngơi ở đó một chút, dùng đá cạo sạch toàn bộ bùn trên giày, rồi bắt đầu tiếp tục đi về phía trước.
Nơi này chính là phần mộ cũ Tô Bạch sợ nhất.
Còn may đang là ban ngày.
Một đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng họ cũng về đến nhà.
Khương Hàn Tô gõ gõ cửa, không lâu sau, Lâm Trân từ trong nhà đi ra.
Tô Bạch ở trong nhà nghỉ ngơi một lát, sau đó nhấp ngụm trà rồi rời đi.
"Hay là em lại đưa anh về?" Khương Hàn Tô nói.
"Rồi sau đó anh lại đưa em về à?" Tô Bạch hỏi.
Khương Hàn Tô không nói lời nào.
"Được rồi, chờ mấy ngày trời quang anh sẽ đến nhà em, thuận tiện đem đồ của em mang tới luôn." Tô Bạch đưa mặt lại gần, nói: "Hôn anh đi."
Khương Hàn Tô nhìn xung quanh và xác định có người nào không, cô đưa đầu qua và hôn lên mặt hắn một cái.
Tô Bạch vẫy vẫy tay, nói: "Anh đi đây."
Đi trở về cửa thôn, Tô Bạch gọi điện thoại cho một người bạn ở trong thôn.
Hiện tại đã kết thúc kỳ thi đại học, trong thôn có không ít học sinh đã thi đại học xong.
Tuy phần lớn họ đều học ở những trường cấp 3 xếp hạng thấp ở Qua Huyện, nhưng bất luận như thế nào, họ cũng xem như có được tấm bằng cấp 3.
Khi đến, có thể cùng Khương Hàn Tô đi, cùng nói chuyện dọc theo đường đi, hoặc là thỉnh thoảng hôn cô ấy, nhìn khuôn mặt xinh đẹp phấn hồng của cô ấy, không bao giờ thấy nhàm chán.
Nhưng khi quay về, chắc chắn không thể về một mình được.
Một lát sau, một thiếu niên trạc tuổi hắn đang lái xe gắn máy chạy tới.
"Cậu nhuộm tóc đỏ khi nào vậy?" Tô Bạch hỏi.
Trong trường của họ, không cần biết bạn có làm loạn hay học kém đến đâu đều không được phép nhuộm tóc. Một khi đã nhuộm, bạn bắt buộc phải nhuộm lại tóc mới được phép vào trong trường.
"Tớ nhuộm sau cái ngày thi đại học xong, thế nào? Đẹp trai không?" Tô Hữu Diêm cười hỏi.
Tô Hữu Diêm mặc dù là đời chữ Hữu, nhưng bởi vì cùng độ tuổi với Tô Bạch, lại là bạn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Vì thế, cậu ta rất khó gọi ra một tiếng chú.
Thành tích của Tô Hữu Diêm không cao không thấp. Cậu ta khó mà vào trường trung học số 4 ở Qua huyện, nhưng có thể vào được trung học số 7 và số 9. Vì lý do đó mà cậu ta lựa chọn vào học ở trường trung học số 3.
"Thế nào? Có hi vọng không? Cậu muốn tiếp tục học hay đi ra ngoài làm công?" Tô Bạch ngồi sau xe hỏi.
"Không học và không hi vọng. Dựa vào thành tích của tớ, vẫn có thể xếp vào lượt tuyển sinh thứ ba. Nhưng tớ không ngờ vào thời điểm quan trọng nhất của năm lớp 12 tớ lại đi thích một cô gái. Haizz, yêu đương thật hại người mà, thành tích xuống dốc không phanh. Quan trọng hơn là tớ yêu và muốn rước người ta về, không ngờ người ta chỉ chơi đùa mà thôi." Tô Hữu Diêm nói.
"Nếu cậu không muốn học tiếp, cứ đến tìm tớ, tớ cho cậu một công việc làm." Tô Bạch nói.
"Thật không chú?" Tô Hữu Diêm vui mừng hỏi.
"Bằng vào một chữ chú này, chú không thể không giúp con được!" Tô Bạch cười nói.
Một người làm quan, cả họ được nhờ.
Mà Tô Bạch bây giờ đã có năng lực giúp đỡ những người bên cạnh hắn rồi.
Chờ kết thúc năm nay, Tô Bạch chuẩn bị dùng tiền xây một ngôi trường mới ở trong thôn.
Từ mẫu giáo đến lớp 6, không thiếu gì cả.
Khi còn nhỏ, hắn chưa từng học mẫu giáo và thế hệ sau sẽ được học đầy đủ.
Mấy ngày sau, đường khô ráo, Tô Bạch mang đồ đến nhà Khương Hàn Tô.
Sau đó lại giúp đỡ nhà cô ấy thu hoạch lúa mì năm nay.
Sau khi làm xong công việc đồng áng lớn nhất của đầu năm nay, khoảng thời gian tiếp theo vô cùng rãnh rỗi.
Mà Tô Bạch, cũng bắt đầu bận rộn với tiệm mì Tô Bạch tiến quân đến các tỉnh lân cận.
Không sai, trong một năm vừa qua, mì khô Tô Bạch đã chiếm lĩnh toàn bộ An Tỉnh.
Ở An Tỉnh có 16 thành phố 54 huyện, bạn có thể nhìn thấy tiệm mì khô Tô Bạch và ăn mì khô Tô Bạch ở bất kỳ chỗ nào.
Mà sau khi chiếm lĩnh toàn bộ An Tỉnh, mục tiêu kế tiếp của Tô Bạch, tự nhiên là mở rộng đến những tỉnh lân cận có thói quen ăn uống gần giống nhau.
Mà thành phố tiến quân đầu tiên của tỉnh lân cận chính là trung tâm mua sắm nằm cạnh Bạc Thành.
Không sai, chính là nơi năm đó Thương Triều lập thủ đô đầu tiên và là trung tâm mua sắm được mệnh danh là nguồn gốc của các thương nhân Trung Quốc.
Mà trong những tháng ngày bận rộn đó, kết quả của họ được công bố.
Không có bất ngờ gì xảy ra với Khương Hàn Tô, cô ấy đạt được thủ khoa kỳ thi đại học.
Mà thành tích thi vào đại học của Tô Bạch cũng rất tốt, đúng như những gì hắn nghĩ, hắn không đậu vào Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng có thể đậu vào Chiết Đại Phục Đán.
Nhưng Tô Bạch không có lựa chọn Phục Đán, mà là lựa chọn Chiết Đại.
Không phải Phục Đán thua Chiết Đại, mà là Hải Thành thua Hàng Châu.
So với Hải Thành, một thành phố có nhịp sống nhanh, nơi mọi người luôn nghĩ đến cách kiếm tiền, Tô Bạch càng thích nơi có phong cảnh đẹp và nhịp sống chậm ở Hàng Châu hơn.
Muốn đem Tây Hồ so với Tây Thi, trang điểm đậm hay nhạt đều đẹp cả.
Đến cả Tô Tử cũng tán dương, Tô Bạch làm sao có khả năng không thích cho được.
Ngày mùng 9 tháng 8 năm 2015. giải LPL thường quy đã kết thúc.
HSG đứng hạng 4 và tiến thẳng vào vòng Playoffs.
LPL hiện nay có mười hai chiến đội, mà trong số mười hai chiến đối này, chỉ có tám chiến đội mới có thể vào vòng Playoffs.
Thời gian thi đấu Playoffs bắt đầu vào ngày 13 tháng 8.
Ngày 16 tháng 8, sau nhiều ngày thi đấu, LPL Playoffs cuối cùng nghênh đón trận chiến đầu tiên của HSG Playoffs.
Tô Bạch cũng vào ngày hôm nay mang theo Khương Hàn Tô đến Hải Thành.
Hai người họ cũng coi như không gặp mặt nhau một khoảng thời gian rồi.
Sau khi đến Hải Thành, Tô Bạch liền dẫn cô đến hội trường thi đấu.
Tô Bạch không muốn người khác nhận ra họ nên hai người đều đội nón và trốn xuống hàng ghế cuối cùng ngồi.
Tô Bạch còn muốn xem xong trận đấu này xong sẽ dẫn cô ấy đi dạo phố và ăn gì đó. Nếu như bị ai đó phát hiện, có khi phải cùng nói chuyện với ban tổ chức LPL một chút.
Và hắn không thích như thế.
Nếu HSG thắng trận này thì sẽ trực tiếp tiến vào tứ cường, đi tới thi đấu bán kết.
LPL chỉ có ba suất cho giải thi đấu thế giới.
Tô Bạch đem những tuyển thủ sẽ tỏa sáng rực rỡ ở đường trên vào hai năm sau và tuyển họ khi họ vẫn còn trong độ tuổi đỉnh cao.
Mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính là quán quân.
Ở kiếp trước, khi toàn bộ chiến đội LPL thường đi đôi ở đường giữa và đường dưới, đến giải vô địch thế giới, phiên bản đột ngột thay đổi, từ phiên bản có lợi cho đường giữa và dưới đổi thành phiên bản có lợi cho đường trên.
Sự thay đổi này, để LPL luôn xem thường những người đi đường trên, chọn anh hùng Darius lên đồ tank đè ép đội ngũ khiến họ không thể chơi được.
Bởi vậy, ở kiếp trước, đây cũng là một năm LPL tối tăm nhất.
Tô Bạch cảm thấy, nếu trọng sinh rồi, vậy thì không bằng làm chút gì đó đi.
Chẳng hạn như, hắn đem những người chơi đường trên nổi tiếng trên thế giới sau hai năm kéo vào đội ngũ hiện tại.
Hắn chơi không được Darius tank, nhưng chỉ cần bắt đầu từ LPL, Tô Bạch tin tưởng chiến đội này, nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ trên giải vô địch thế giới.
Nhưng quan trọng là phiên bản hiện tại chưa thay đổi.
Mà cái người trong chiến đội Tô Bạch đi đường trên, cầm Darius và các tướng khác, chơi cũng không tốt lắm.
Tô Bạch không lo lắng về giải vô địch thế giới, hắn chỉ sợ không lọt được vào LPL thôi.
Cách chơi truyền thống đi đôi hai đường trên dưới, họ có kinh nghiệm nhiều hơn mình.
Nhưng may là, một vài người chơi ở vị trị khác trong đội của hắn cũng đều là tuyển thủ thiên tài tương lai.
Phiên bản tuổi trẻ của những tuyển thủ thiên tài, từng người họ như một quân bài được Tô Bạch tập hợp lại thành một bộ bài. Đến cuối cùng có hiệu quả hay không, có đi được xa hay không, đến cả Tô Bạch cũng không biết.
Nhưng những nhân tố không xác định ấy, mới là thứ hấp dẫn người ta nhất.