"Chuyến số bao nhiêu?" Tô Bạch đi gần tới trạm xe buýt và hỏi.
Trước đây, mỗi khi đi đến trường, phần lớn thời gian đều ngồi taxi. Tô Bạch thật sự không biết đi chuyến xe buýt số bao nhiêu để đến trường trung học số 1.
Nếu như nói từ nơi này ngồi taxi, cần 10,20 phút liền có thể đến nơi, ngồi xe buýt cần phải mất ba bốn mươi phút.
Hết cách rồi, dù sao xe buýt công cộng cách vài phút là dừng trạm một lần, không thể đi so với taxi được.
Đừng nói là taxi, tốc độ của nó thậm chí còn không nhanh bằng xe kéo.
"Chuyến số 17." Khương Hàn Tô nói.
"Thật trùng hợp." Tô Bạch cười nói.
Phía trước có một chiếc xe buýt công cộng số 17 đang chầm chậm chạy tới.
Sau khi đến trạm, hai người đi lên, Khương Hàn Tô ném vào trong hai xu.
Lúc đầu cô không có tiền xu, mấy tiền xu này mới vừa được đổi trước khi đến đón Tô Bạch.
Sau khi lên xe, hai người tìm một chỗ ngồi ở phía sau ngồi xuống.
Người đi du lịch trong ngày một tháng năm rất nhiều, trên xe buýt lúc này đã ngồi hơn nửa xe.
Xe buýt công cộng trong Bạc Thành rất hiếm khi xuất hiện tình trạng đầy người, cho dù đó là buổi sáng giờ cao điểm. Trong thành phố không có công ty lớn, cũng không có người đi làm, một vài học sinh trong thành phố cách trường khá xa hoặc là trọ ở trường, hoặc là bản thân tự lái xe đạp hoặc là đi xe điện. Vì vậy, bảy tám thành thị nhỏ như Bạc Thành, phần lớn người dân ở đây đều lấy nghề nông làm chủ nên xe buýt công cộng trong thành phố vẫn luôn nằm ở trạng thái thiếu khách.
Có lẽ cũng chỉ có những ngày nghỉ lễ dài hạn, người ngồi trên xe mới nhiều hơn đôi chút.
Nhưng người ngồi xe đều thích ngồi phía trước, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô ngồi ở phía sau, cũng không có bao nhiêu người.
Tô Bạch ngồi xe thích ngồi phía sau, bởi vì người phía sau ít, thích hợp để ngủ.
Cái này cũng là lý do vì sao bóp tiền của hắn có thể dễ dàng bị trộm, nếu ngồi ở đằng trước, rất đông người, kẻ trộm sẽ không có lá gan lớn như vậy.
Bởi vì là kỳ nghỉ nên Khương Hàn Tô cũng không có mặc đồng phục học sinh, mà là mặc một cái áo phông trắng phối thêm quần jean.
Cũng như lần đầu gặp vào năm đó, vẫn là một màu trắng thuần khiết.
Quần áo như vậy, người cũng như thế.
Sau khi mọi người lên xe hết, xe buýt bắt đầu chạy.
"Cậu định làm gì trong ngày một tháng năm?" Tô Bạch hỏi.
"Không biết." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
Thật ra, cô muốn ở lại trong trường học tự học, thế nhưng Tô Bạch chắc chắn không đồng ý. Từ mấy ngày trước đó, Tô Bạch có nói mùng một tháng năm lần này phải vui chơi cho thật đã.
"Đây là do cậu nói nha, nếu cậu không có kế hoạch gì, vậy thì cậu làm theo lời tớ nói đi. Tớ cũng không thể để cậu học từ sáng đến tối được, nghỉ lễ rồi, phải buông lỏng một chút mới tốt." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
Thấy cô ấy ngoan ngoãn đồng ý, Tô Bạch mỉm cười.
Hắn buông tay cô ấy ra, sau đó đặt tay lên trên đùi đang mặc quần jean của cô ấy.
Đùi Khương Hàn Tô rất thẳng, đặc biệt là ngày hôm nay lại mặc quần jean, lúc nãy cô ấy đi ở phía trước, Tô Bạch đã chú ý đến cô rất lâu rồi.
Khoảng thời gian hai người trở thành người yêu của nhau cũng không ngắn, Tô Bạch còn chưa từng sờ qua đùi của cô ấy.
Có khả năng là do liên quan đến sở thích của bản thân, trước đây đều đem toàn bộ tinh lực đặt ở trên chân, bởi vậy quên đi đôi chân dài thẳng tắp của cô ấy.
Một năm qua, Khương Hàn Tô lại cao lớn hơn không ít.
Đáng tiếc quần jean quá cứng, nếu Khương Hàn Tô mặc váy thì sờ vào sẽ thoải mái biết bao nhiêu.
Nhưng cái loại kiều diễm mập mờ này đã để Tô Bạch khá là hưởng thụ rồi.
Bởi vì lúc Tô Bạch đặt tay lên trên đùi cô, trên khuôn mặt của thiếu nữ trong trắng thuần khiết kia hiện lên áng mây đỏ hồng.
Nhưng cô cũng không có ngăn cản, mà cúi đầu không dám nhìn Tô Bạch.
"Đáng tiếc quá." Sau khi sờ sờ một hồi, Tô Bạch thở dài, nói: "Nếu không có cái quần jean này thì tốt quá."
Câu nói này để cho một thiếu nữ đang xấu hổ không dám ngẩng đầu trực tiếp dùng nắm đấm đánh hắn một cái.
Để tay của hắn đặt ở trên đùi của mình đã là sự nhượng bộ lớn nhất mà cô có thể làm lúc này.
Vì cô đã nhận định Tô Bạch là chồng tương lai mình, nếu không thì cái hành vi sờ đùi này, Khương Hàn Tô tuyệt đối không cho phép.
Nhưng cái tên này có hơi được voi đòi tiên, sờ chân mình thì thôi đi, lại còn muốn sờ khi mình không mặc quần.
Cái này đối với Khương Hàn Tô mà nói, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được.
"Cậu đã nói, trước khi kết hôn, có một số việc không thể làm." Khương Hàn Tô nói.
"Tớ chưa từng nói câu nói đó, tớ nói, trước khi cậu đủ tuổi thành niên là mười tám tuổi, có một số việc tớ sẽ không làm, nhưng năm nay cậu cũng đã mười bảy rồi, cũng chỉ còn một năm nữa thôi." Tô Bạch cười nói.
"Cho dù thế nào thì cái loại chuyện kia trước khi kết hôn cậu đừng hòng mơ tới, bây giờ thì như vậy đi, là tốt lắm rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Này, nếu như tớ có nhu cầu thì làm sao bây giờ?" Tô Bạch hỏi.
"Nhu, nhu cầu? Cái, cái gì nhu cầu?" Khương Hàn Tô nhỏ giọng hỏi.
Tô Bạch tức giận nặn nặn khuôn mặt của cô và nói: "Tiểu Hàn Tô, đừng có giả vờ với tớ, sinh học cấp 2 có giảng qua rồi nha."
"Cái kia, cậu, chính cậu không phải có thể tự giải quyết được sao?" Khương Hàn Tô nói xong câu đó, toàn bộ khuôn mặt đỏ lên.
"Đó là chuyện cần phải làm của một người con trai khi không có bạn gái, tớ có bạn gái haizz, cậu cũng không thể để tớ tự mình giải quyết khi đang có bạn gái đúng không?" Tô Bạch hỏi.
"Bạn, bạn gái không phải giúp cậu làm những chuyện này." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Vậy bạn gái giúp tớ làm cái gì?" Tô Bạch cười tủm tỉm hỏi.
"Bạn gái giúp cậu học tập." Khương Hàn Tô nói.
Không biết có phải là vì bị Tô Bạch đùa giỡn nên mới nóng nảy, Khương Hàn Tô ngẩng đầu lên và trừng lớn đôi mắt nai tơ nhìn hắn, tức giận nói: "Còn nữa, không cho phép cậu thảo luận những chuyện này với tớ, cậu mà nói nữa là tớ giận cậu thật đấy."
"Nếu cậu thật sự tức giận, hậu quả là gì?" Tô Bạch hỏi.
"Hậu quả là mùng một tháng năm tớ sẽ không đi cùng cậu, cậu tự đi chơi một mình đi, còn tớ trở về trường tự học." Khương Hàn Tô nói.
"Vậy thì quên đi, vất vả lắm mới có ngày nghỉ, không có cậu ở cùng thì chán lắm, tớ không nói tiếp là được." Tô Bạch cười nói.
Khi nào cần đùa giỡn thì đùa giỡn, không thể chơi đùa với lửa được!
Nếu không, với tính tình bướng bỉnh của cô ấy, tuyệt đối sẽ chạy về trường học và tự học một mình.
Sau khi xuống xe, Tô Bạch hỏi: "Trên người cậu còn bao nhiêu tiền?"
Khương Hàn Tô đem toàn bộ số tiền trong túi của mình đều đưa hết cho hắn, nói: "Cũng chỉ có nhiêu đây thôi."
"Cậu có việc gấp muốn dùng tiền sao? Nếu như có việc gấp, tớ có thể giúp cậu mượn thêm từ những người bạn học khác." Khương Hàn Tô nói.
Tô Bạch cười, bóp bóp mũi của cô ấy và nói: "Đồ ngốc, nói cái gì vậy? Tớ không thiếu tiền, bóp tiền của tớ bị mất rồi, thẻ ngân hàng của tớ thì còn ở nhà, lát nữa lấy là được. Vấn đề lớn nhất của chúng ta bây giờ là đi ăn , với số tiền hiện có của cậu, đi tới quán ăn chắc chắn không đủ, chúng ta đi chợ mua thêm vài thứ rồi cùng nhau nấu cơm ăn đi."
"Ừm, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều." Khương Hàn Tô nói.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, hắn cầm tay Khương Hàn Tô, nói: "Hàn Tô, tương lai nếu thiếu tiền thì hãy tới tìm tớ, không cần phải đi hỏi mượn tiền bất kỳ người nào hết."
"Không có đâu." Khương Hàn Tô lắc đầu nói: "Lần trước tớ mượn tiền cũng là vì cậu."
"Tớ biết, cậu nợ, không, chúng ta nợ ân tình nhau, về sau tìm cơ hội trả lại cho cậu." Tô Bạch nói ra.