Chương 353: Dù thế gian có lạnh, chỉ cần ôm một người vào lòng là đủ (2)
Từ 2012 Bắt Đầu
Lưỡng Oản Kiền Khấu Diện07-01-2024 17:21:05
Chương 308: Dù thế gian có lạnh, chỉ cần ôm một người vào lòng là đủ (2)
Tô Bạch đem gáo nước đưa tới trước mặt cô, hắn nói: "Thật sự là anh không biết em khát hay anh khát nữa."
"En đang rất khát, từ lúc em đọc sách đến giờ vẫn chưa uống một ngụm nước nào, thì, thì đã đi mua muối rồi." Khương Hàn Tô nhận gáo nước nhỏ giọng nói.
"Đúng rồi, không phải anh cũng khát sao? Sao không rót vào bát uống đi?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cái gáo này, một mình em có thể uống hết sao?" Tô Bạch tức giận hỏi.
"Há, uống không hết." Khương Hàn Tô không hỏi nữa, cô cầm gáo uống ực ực mấy ngụm, sau đó lau miệng, đem gáo đưa cho Tô Bạch: "Em uống no rồi."
Tô Bạch nhận lấy, đem phần nước còn lại cô chưa uống hết, uống hết vào trong bụng.
Vì muốn đến đây sớm, Tô Bạch vội vàng ăn mấy cái bánh bao buổi sáng, đến cháo hắn còn không uống nên khi đến nhà dì út hắn cảm thấy khát khô cổ.
Không lâu sau, nồi lớn đã được nấu xong.
Tô Bạch từ bên cạnh cầm tới một cái khăn và dùng nó mở nắp nồi lên, sau đó lấy ra toàn bộ bánh mì dẹt trong nồi.
Khương Hàn Tô lại đi rửa tay, từ trong tủ phía dưới cầm ra hai cái bát, múc vào hai bát cháo.
Nói là cháo, thật ra trong nồi đều là gạo, nói đúng hơn là nước cơm.
Khương Hàn Tô đang rất đói bụng, sau khi Tô Bạch lấy bánh mì dẹp ra, Khương Hàn Tô không cần biết nó nóng hay không nóng, lập tức đưa tay tới cầm.
Tô Bạch trực tiếp hất bàn tay của cô ấy, nói: "Mới ra nồi, em muốn phỏng tay à?"
"Không có phỏng đâu." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Tay em là của anh, nó bị phỏng thì làm sao anh nghịch được?" Tô Bạch tức giận hỏi.
Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuất hiện một tia đỏ ửng, đứng ở đó không nói lời nào.
Tô Bạch cầm đôi đũa, dùng đũa gắp bánh mì dẹp và thổi thổi nó, chờ đến khi đỡ nóng hơn, mới cho thêm một ít tương đậu và thịt thái lựu lên trên.
Xong rồi, Tô Bạch mới đưa cho Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô nhận lấy, lập tức cắn một cái.
Tương đậu xào với thịt thái lựu, sau đó cho vào bên trong bánh mì chưa lên men, thật sự rất ngon.
Sau khi Khương Hàn Tô ăn xong, Tô Bạch lại kẹp thêm một cái cho cô.
Nhìn thấy dáng ăn vui vẻ của cô, Tô Bạch bất giác nở nụ cười.
Cô bé này lúc ăn, rất đáng yêu nha!
Bởi vì trong thức ăn có dầu nên khi dùng bánh mì kẹp lại sẽ chảy ra không ít dầu.
Dẫn đến trên tay Khương Hàn Tô đều dính không ít dầu, đặc biệt là mấy ngón tay trở nên vàng óng ánh.
Tô Bạch lại cầm một cái đưa cho cô, lần này Khương Hàn Tô ăn không có nhanh như lúc đầu.
Sau khi ăn hết cái bánh này vào trong bụng, nhìn thấy Tô Bạch lại gắp cho cô thêm cái nữa, cô vội vàng quơ quơ tay, nói: "Không cần, em ăn no rồi, trước đây nhiều nhất em chỉ có thể ăn hai cái, bây giờ em ăn đến ba cái."
Giờ thì Tô Bạch đã biết vì sao cô ấy ăn mãi không mập rồi, bánh mì chưa lên men rất mỏng, nếu Tô Bạch ăn, ít nhất cũng phải ăn bảy, tám cái, nào giống như cô ấy chỉ ăn được ba cái đã cảm thấy no, không gầy mới lạ đấy.
"Đưa tay qua đây." Tô Bạch nói.
"Không muốn." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu, cô biết hiện tại trên đầu ngón tay của cô đều dính dầu, cô không dám đưa tới.
Tô Bạch cầm lấy một cái bánh mì dẹt, sau đó đi tới, dùng bánh mì dẹt lau sạch dầu trên tay cô, rồi cho vào bên trong một ít tương đậu và thịt thái lựu, rồi há miệng ăn.
Có lẽ lâu lắm rồi hắn chưa từng ăn lại nó, giờ được ăn lại, thật sự rất ngon.
Phần bột mì Khương Hàn Tô làm đủ để làm bảy miếng bánh kếp, Tô Bạch ăn sạch ba cái bánh còn lại cuối cùng vào trong bụng.
Từ khi Tô Bạch trở về mấy ngày nay, hoặc là đến nhà người khác ăn tiệc, hoặc là ở nhà ăn thức ăn mẹ nấu.
Cho dù là buổi sáng cũng không ngoại lệ, bởi vậy, Tô Bạch đã rất lâu rồi chưa từng ăn lại tương đậu mà người bình thường trong thôn hay ăn, đặc biệt là khi xào cùng với thịt thái lựu, rất thơm ngon.
Đáng tiếc, Khương Hàn Tô làm bánh kếp thực sự quá ít. Bằng không, Tô Bạch còn có thể ăn thêm mấy cái.
Liếc nhìn Khương Hàn Tô múc cháo, cười nói: "Đúng là anh thương em không uống phí mà!"
Khương Hàn Tô múc cho Tô Bạch một bát cháo rất nhiều nước, là loại chỉ có canh không có gạo.
Nhưng nó lại là thứ Tô Bạch thích nhất, hắn uống cháo từ trước đến giờ không thích uống sền sệt, dù cho có một ít cũng không được.
Tô Bạch bưng bát lên, thổi thổi, tuy còn hơi nóng, nhưng vẫn trong phạm vi miệng có thể chịu được.
Sau vài lần uống, hắn uống hết toàn bộ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người đóng cửa lại, rời khỏi nhà.
Lần này, Khương Hàn Tô không có giống như lần trước, cái gì cũng không mang mà đã đi ra bên ngoài.
Găng tay, khăn quàng cổ, mũ, dù gió Bắc gào thét thổi không ngừng, cũng không còn thấy lạnh như trước.
"Năm ngoái thím Lâm bị bệnh nặng, em nên khuyên mẹ em giữ sức khỏe, đừng làm việc quá sức. Trời lạnh thế này, cả ngày đều đi ra ngoài sớm, sớm muộn gì cũng khiến cơ thể trở nên mệt mỏi." Tô Bạch nói.
Khương Hàn Tô khịt khịt mũi, nói: "Em khuyên rồi, nhưng mẹ em không nghe."
"Bị cảm à?" Tô Bạch hỏi.
"Không có, củng chỉ là chảy nước mũi thôi, qua mấy ngày là khỏe." Khương Hàn Tô nói.
"Cho nên, em có thể ở trước mặt anh lôi thôi, không giữ hình tượng như thế sao? Này, hình như không giống với tiểu Hàn Tô cực kỳ dễ xấu hổ rồi nha!" Tô Bạch trêu chọc cô và cười nói.
Quả nhiên, Khương Hàn Tô vừa nghe xong mấy lời Tô Bạch nói, không chút do dự, trực tiếp quay đầu.
Cô bị sổ mũi, muốn dùng giấy đi xì nước mũi, nhưng Tô Bạch ở đây, động tác còn phát ra tiếng, Khương Hàn Tô thực sự khó mà làm được.
Khuôn mặt của Khương Hàn Tô giờ đỏ lên rồi, xấu hổ chết mất.
Mùa đông phương bắc là mùa rất dễ bị cảm lạnh, nhưng người trong thôn đối với loại bệnh cảm chảy nước mũi này, chỉ cần không phát sốt, từ trước đến giờ đều dựa vào sức miễn dịch của cơ thể để vượt qua.
Điều này rất có ích, sau vài ngày, bản thân sẽ tự khỏe lại.
Chỉ là trước đây chưa từng thích một ai, cho dù xì mũi ở trước mặt người khác cũng chẳng sao cả. Trước đây khi còn bé, cô thường thường chảy nước mũi và đều làm như vậy.
Nhưng hiện tại đối với Khương Hàn Tô, có thể ở trước mặt người khác làm như thế, nhưng không thể làm ở trước mặt Tô Bạch được.
Vừa nãy là vì thói quen, không có chú ý tới, lúc này bị Tô Bạch nhắc, thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào!
Nghĩ đến hình ảnh xấu hổ mình bị chảy nước mũi đã bị hắn nhìn thấy hết rồi.
Đúng là, đáng ghét mà!
Nhìn thấy Khương Hàn Tô vội vàng quay đầu, không cần nghĩ cũng biết đôi gò má của cô đỏ lên rồi.
Tô Bạch mỉm cười, ngớ ngẩn và ngốc nghếch, thực sự là một cô gái đáng yêu quá đi.
Lấy khăn giấy trong tay ra, Tô Bạch quay cái đầu của cô về phía hắn, sau đó xì mũi giúp cô.
"Gọi tiểu Hàn Tô để giúp xì mũi quả không sai." Tô Bạch cười nói.
Hắn vừa dứt lời, Khương Hàn Tô vô cùng xấu hổ đạp hắn một cái.
Nhưng một đạp này không thể khiến cô nguôi giận được, Khương Hàn Tô giơ chân lên, muốn hung hăng đạp hắn thêm một phát nữa.
Chỉ là Tô Bạch sau khi bị cô đạp, vừa cười vừa chạy đi rồi.
Khương Hàn Tô cảm thấy buồn bực vô cùng, nghiến răng, xấu hổ cùng với tức giận xông lên.
Khương Hàn Tô và hắn ở đây, bốn phía đều là ruộng lúa mạch, nó còn hoang vu hơn cả nhà Tô Bạch.
Bất kể nói thế nào, xung quanh nhà Tô Bạch còn có nhà, lúc ăn tết vẫn có không ít người ở đó.
Nhưng bốn phía xung quanh nhà Khương Hàn Tô, ngoại trừ ruộng lúa mạch thì không có bất kỳ người nào.
Tô Bạch rời khỏi đường lớn, chạy vào con đường nhỏ trong ruộng lúa mạch.
Gió thổi tới, bốn phía vẳng vẻ, Tô Bạch dừng lại, sau đó mở hai tay ra.
Đợi đến khi Khương Hàn Tô đuổi tới trước mặt hắn, đang muốn tiếp tục trả thù thì đột nhiên nghe hắn hét lên: "Khương Hàn Tô, anh yêu em."
Bao la, rộng lớn, âm thanh vang lên trong trời đất, truyền đi rất xa.
Khương Hàn Tô ngẩn người, vừa mới giơ chân lên thì thu về.
Tô Bạch mỉm cười, đem tay đưa lên miệng làm loa, lại hét lên.
Thế là, âm thanh vang dội khiến cho bầy quạ giật mình.
Chúng kêu oa oa hai tiếng, sau đó vội bay đi.
Khương Hàn Tô đi lên phía trước với khuôn mặt đỏ chót, nói: "Đừng hét nữa, anh còn hét nữa là em sẽ đạp anh đấy."
Tô Bạch nhìn cô một chút, sau đó, trước âm thanh ngạc nhiên của của cô, hắn ôm cô vào trong lòng, sau đó trực tiếp hôn lên.
Lạnh, đôi môi của cô ấy rất lạnh, nhưng khi mở hàm răng trắng nõn đó ra thì lại là cảm giác nóng hổi.
Cây, ruộng, không núi, nhưng ở đây lại có một đôi tình nhân trẻ tuổi, không kiêng kị và giải phóng tình cảm cho nhau.
Dù thế gian có lạnh, chỉ cần ôm một người vào lòng là đủ.