Hai mươi phút sau, chuyến xe ô tô đi từ Lâm Hồ đã đến cửa thôn, Tô Bạch lên xe liền nhìn thấy rất nhiều học sinh, trong đó có không ít người học ở Dục Hoa.
Khoảng cách từ Lâm Hồ đến Tô gia thôn rất gần, trạm tiếp theo của Tô gia thôn chính là Lâm Hồ, mà trạm tiếp theo của Lâm Hồ cũng là Tô gia thôn.
Vì cái nguyên nhân này, Tô Bạch ở trên xe cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy người ngồi gần đầy xe cả rồi.
Trước đây, hắn bắt chuyến năm giờ rưỡi đến Qua Thành, trên xe không có mấy người, mà lúc này đều là người từ trên trấn, cũng sắp đủ số lượng rồi.
- Bạch ca, Bạch ca. - Sau khi Tô Bạch lên xe, có không ít học sinh trường Dục Hoa kêu lên.
Ở Dục Hoa, có rất ít người không biết đến Tô Bạch, huống chi bọn họ đều cùng một trấn. Trên xe, có không ít học sinh Dục Hoa trước đây học cùng trường tiểu học với Tô Bạch.
Dù sao, trên trấn chỉ có một trường tiểu học Lê Minh. Lúc Tô Bạch học lớp hai và lớp ba là học trường tiểu học Lê Minh trên trấn.
Nói đến, kiếp sống tiểu học của Tô Bạch có thể được gọi là truyền kỳ.
Tô Bạch học lớp 1 tại trường tiểu học trong thôn Tô gia, lớp hai lớp ba bị cha mẹ đưa đến trường tiểu học Lê Minh trên trấn. Còn lớp bốn lớp năm bị cha mẹ đưa đến trường võ Lão Tử trong huyện.
Sau đó, một số anh chị em nhà bà ngoại của Tô Bạch học tại trường trung học Phong Hoa ở Bạc Thành và người anh họ thi đậu vào trường Tứ Trung ở Bạc Thành. Và sau đó, Tô Bạch lên lớp 6 lại bị cha mẹ đưa đến học tại trường tiểu học Anh Tài trong thành phố, vì muốn hắn được nhận vào trường trung học Phong Hoa trên đó.
Kết quả, Tô Bạch học xong lớp 6 nhưng không có đi thi, người anh họ con bác cả của hắn từng học ở trường trung học Dục Hoa, trực tiếp được tuyển thẳng lên đại học.
Giỏi thật, Tô Bạch khẳng định không thi vào Phong Hoa được rồi, hắn chỉ có thể trở về thi vào Dục Hoa trong huyện.
Cho nên, Tô Bạch học tiểu học đều là do cha mẹ an bài, hoàn thành cú nhảy thôn trấn huyện thành phố, có thể nói là truyền kỳ.
Tô Bạch lên xe chào hỏi những người bạn học, sau đó nhìn thoáng qua, phát hiện trên xe dĩ nhiên vẫn còn ba chỗ trống.
Tô Bạch chọn bên phải có hai chỗ ngồi ngồi xuống, hai chỗ trên xe này là chỗ ngồi duy nhất không có ai ngồi. Cho dù những nơi khác trống chỗ thì bên kia cũng đã có người ngồi.
Nhưng vào lúc này, một học sinh hàng trước đột nhiên đứng lên đến ngồi bên cạnh Tô Bạch, cậu ta ngạc nhiên nói:
- Bạch ca, hôm nay anh đến sớm thế?
Trương Phàm, người này không chỉ là bạn học cùng lớp với Tô Bạch ở Dục Hoa, mà còn là bạn học lớp 2 ở Lê Minh.
- À, gần đây tôi hoàn toàn ngộ ra rồi, chuẩn bị tập trung vào việc học, nỗ lực từng ngày. - Tô Bạch nói xong, lấy ra MP4.
- Ồ, thật hiếm lạ, Bạch ca ngày hôm nay đến trường sớm, có thể làm cho mặt trời mọc đằng tây đấy. - Trương Phàm nói.
Tô Bạch không để ý đến cậu ta, tự mình nghe nhạc.
Mà Trương Phàm nhìn thấy Tô Bạch không có để ý đến lời nói của mình, cậu ta không quan tâm, lấy ra máy chơi game bắt đầu chơi.
Tô Bạch nghiêng đầu nhìn cậu ta dùng máy chơi game chơi game contra tốn mất ba mươi mạng.
Thật ra, lúc Tô Bạch học cấp 2, bọn học sinh có tiền rất ít khi mua điện thoại di động, bởi vì smartphone chưa thật sự phổ biến và có rất ít thứ để chơi. Chẳng thà đi mua MP4 cùng với máy chơi game, dù sao thì những máy chơi game PSP và MP4 được sản xuất nhái trong nước chỉ cần vài trăm tệ là có thể mua được.
- Bạch ca, chơi không? Khó quá, không qua màn được. - Trương Phàm nói.
- Vô vị. - Tô Bạch lắc đầu nói.
Đúng là vô vị, những người thế hệ sau của Tô Bạch chơi game mobile hắn còn cảm thấy vô vị, chớ nói chi đến cái máy chơi game này.
Lúc này Tô Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ, đã đến Khương Tập.
Hắn lau sương mù trên cửa sổ và nhìn thấy Khương Hàn Tô đang đứng ở giao lộ.
Lúc này, xe ô tô dừng lại, Khương Hàn Tô lên xe.
- Trương Phàm, về chỗ ngồi của cậu. - Tô Bạch bỗng nhiên nói.
- Vì sao? - Trương Phàm vừa mới nói ra khỏi miệng, liền nhìn thấy Khương Hàn Tô lên xe, cậu lập tức khép miệng đứng lên.
Là một trong những người bạn thân của Tô Bạch, cậu ta biết Tô Bạch thích Khương Hàn Tô. Thành thật mà nói, có một khoảng thời gian lớp 8, Tô Bạch đã có ý định biểu lộ tình cảm của mình với Khương Hàn Tô rồi.
Bọn họ còn đang suy nghĩ liệu Bạch ca đến cùng có thể theo đuổi được Khương Hàn Tô hay không đây, kết quả Tô Bạch vừa định biểu lộ thì bỗng nhiên mấy ngày sau không thấy tăm hơi.
Nhưng hiện tại xem ra, Tô Bạch vẫn chưa từ bỏ Khương Hàn Tô.
Chỉ là, ngày tốt nghiệp sắp đến, không ra tay bây giờ, về sau rất khó có cơ hội.
Nhìn Khương Hàn Tô muốn ngồi vào chỗ ghế trước mặt bọn họ, Trương Phàm vội vàng đến giành lấy.
Sau khi cậu ta ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Khương Phong phía sau Khương Hàn Tô, nói:
- Khương Phong, còn một chỗ ở đây nè, đến đây ngồi đi.
Sau khi nói xong, cậu ta lộ ra vẻ mặt áy náy nói với Khương Hàn Tô:
- Xin lỗi lớp trưởng, nơi này hết chỗ rồi, cậu tìm phía sau thử xem nha.
Khương Hàn Tô bĩu môi, lúc này bên trong xe cũng chỉ còn lại một chỗ ngồi, đó chính là bên cạnh Tô Bạch.
Cô vừa nhìn sang, liền nhìn thấy Tô Bạch lấy xuống tai nghe, đang cười dịu dàng với mình.
- Lớp trưởng đại nhân, từ đây đến Qua Thành khoảng hơn một giờ đồng hồ, cậu thậm chí còn không mang găng tay. Nếu cậu nắm tay vịn một giờ thôi, không biết cậu có cầm nổi cây bút khi đến phòng học hay không đây. - Tô Bạch cười nói.
Từ đó đến giờ, Khương Hàn Tô rất ít khi trang điểm, cô ấy thường buộc tóc đuôi ngựa và để tóc mái ngang. Người con gái như vậy nhìn rất thanh thuần động lòng người, Tô Bạch thực sự là lòng ngứa ngáy khó nhịn được.
Khương Hàn Tô nghe vậy mím mím miệng, nhưng cô ấy vẫn đi tới, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Bạch.
Dù sao cũng đã từng ngồi chung một lần rồi, ngồi tiếp cũng vậy thôi.
Sau khi Khương Hàn Tô ngồi xuống, Tô Bạch trực tiếp cất MP4 vào trong bao, sau đó đặt tay lên ghế tựa lưng phía trước, nhìn chằm chằm vào Khương Hàn Tô không rời mắt.
Ánh mắt Tô Bạch đột nhiên sáng rực.
Giống như ánh sáng ảm đạm bấy lâu nay, đột nhiên xuyên qua tầng mây gông xiềng, sau đó hoàn toàn bừng lên.
Rực rỡ, nhưng đồng thời cũng rất chói mắt.
Trong con ngươi Khương Hàn Tô lóe qua một tia hoảng sợ, cô ý thức được có gì đó không bình thường, chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào.
Lúc này, ánh mắt của Tô Bạch thật sự rất đáng sợ.
Tô Bạch lúc này lại lắc lắc đầu cười, hắn cười vì bản thân mình quá nóng vội rồi.
Ánh mắt của hắn, đừng nói là Khương Hàn Tô, ngay cả chính bản thân hắn còn cảm thấy như muốn ăn thịt người.
Hết cách rồi, có lẽ là sau khi sống lại, hắn đã rất rất lâu chưa nhìn thấy Khương Hàn Tô, hoặc là Khương Hàn Tô trang điểm khiến hắn bị hớp hồn.
Hắn nghĩ đến bản thân có nên liều lĩnh hôn cô ấy một cái hay không.
Thật sự rất gần, Tô Bạch nhịn không được muốn đưa đầu tới.
Chỉ đến khi Tô Bạch nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô ấy, mới phản ứng lại.
- Xin lỗi, bởi vì tôi quá thích cậu, suýt nữa là nhịn không được, lần sau tôi sẽ cố gắng chịu đựng. - Tô Bạch ôn thanh nói.
- Hừm, đừng làm cho tôi thay đổi, tôi thay đổi không được, chỉ có thể nhịn. - Tô Bạch suy nghĩ một chút, lại nói.
May mà hắn nhịn được, bằng không Tô Bạch tuyệt đối dọa cho cô ấy bỏ chạy.
Cô ấy mà bị dọa chạy, rất khó để trở lại trạng thái này lần nữa.
Từ trước đến nay, Tô Bạch chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng, đây mới là nguyên nhân vì sao Khương Hàn Tô vẫn luôn khoan dung với hắn.
Trước tiên cần phải bảo trì loại trạng thái này, thỉnh thoảng đùa giỡn và bắt nạt Khương Hàn Tô trong phạm vi chịu đựng của cô ấy, đã xem như là rất tốt rồi.
Hiện tại mới lớp 9, thời gian còn rất dài.
Cho nên, Tô Bạch không cần gấp gáp, cứ từ từ.