"Khi còn bé, Dư có thể mở mắt nhìn mặt trời, nhìn rõ mọi việc, nhìn rõ kết cấu của từng đồ vật nhỏ bé, vì vậy rất hứng thú với bên ngoài. Vào mùa hè, muỗi trở thành sấm, âm thầm mô phỏng điệu múa của bầy hạc không trung, đó là điều trái tim luôn hướng tới."
"Không vì ngoại vật mà vui, không vì bản thân mà buồn, làm quan trong triều thì lo lắng cho muôn dân, lưu lạc chốn giang hồ thì lo lắng cho quốc quân. Như vậy, tiến cũng lo, lùi cũng lo. Mà lúc nào mới được vui đây? Người xưa có nói "Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ."
"Trong kinh có người giỏi nói tiếng bụng. Khi có yến tiệc đãi khách, ở trong căn phòng lớn góc đông bắc, đặt một bình phong dài tám thước, người nói tiếng bụng ngồi trong bình phong, một bàn, một ghế tựa, một cây quạt và gõ cây thước mà thôi."
Sáng thứ 7, Khương Hàn Tô đưa ra câu hỏi, còn Tô Bạch đọc lại tất cả các bài thơ cổ và thể văn ngôn cho cô ấy nghe.
Hôm nay là ngày 8 tháng 6 dương lịch, đã được một tháng kể từ cái ngày sinh nhật lần trước của cô ấy.
Lần sinh nhật thứ hai của Khương Hàn Tô đã được tổ chức vào tối hôm qua.
Kỳ thi cấp 3 ở Qua Thành diễn ra từ ngày 14 tháng 6 đến ngày 16 tháng 6, nói cách khác, chỉ còn một tuần lễ nữa là đến kỳ thi cấp 3.
"So với trong tưởng tượng của tớ thì còn nhanh hơn." Khương Hàn Tô cười nói.
Hóa và lý, Tô Bạch ôn tập xong toàn bộ từ hai tuần lễ trước, ngữ văn và lịch sử chính trị thì Tô Bạch chỉ dùng hơn một tuần đã học thuộc lòng và chép lại toàn bộ.
Cái tốc độ này, đúng là khá nhanh, dù sao cái môn khoa học xã hội có rất nhiều thứ để nhớ.
"Này, đều là những thứ trước đây tớ nhớ và chép lại, tự nhiên nhìn vài lần là nhớ thôi." Tô Bạch cười nói.
Hiện tại Tô Bạch cảm thấy cơ thể mình rất thoải mái, bởi vì lần thi thử tuần trước, Tô Bạch đạt được 693 điểm.
Bởi vì, đây chính là 693 điểm chưa cộng điểm thể dục, độ khó của đề thi không thấp hơn đề thi cấp 3 thông thường.
Chỉ cần trong kỳ thi cấp 3 lần này, Tô Bạch không phạm phải lỗi nào quá lớn, chẳng hạn như không có viết văn, 700 điểm hắn nắm chắc trong tay.
Thật ra, với số điểm này, Tô Bạch đúng là không có gì phải lo lắng, coi như là kém vài điểm, cầm tiền mua là được rồi.
Tô Bạch đứng dậy chậm rãi xoay người, hiện tại đã đến giữa mùa hạ, trong phòng học lúc này có hơi nóng.
"Đi thôi, đi ăn cơm, đi ăn cơm." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô bỏ sách ngữ văn trong tay xuống, sau đó đứng lên.
Tô Bạch thấy cô ấy đổ mồ hồi đầm đìa, khuôn mặt nhỏ vì nóng mà đỏ bừng, nhân tiện nói: "Ngày hôm nay, chúng ta không đi đến tiệm sủi cảo nữa, chúng ta đi ăn mì khô."
Tiệm cơm có điều hòa xung quanh đây, đúng là chỉ có một mình tiệm Bạch Tô của bọn họ.
May là thứ bảy tuần này trường học nghỉ, nếu không thì bây giờ đi qua sẽ không còn chỗ nào để ngồi rồi.
Vào lúc này, mặc kệ Bạch Tô có wifi hay không, hoặc là mì ăn ngon hay không, chỉ cần có một cái máy điều hòa mát lạnh là đủ để cho rất nhiều người đổ xô đi vào rồi.
Qua Thành, mùa đông lạnh, mùa hè nóng, là một thành phố cực kỳ khắc nghiệt.
Sau khi bước ra khỏi cổng trường, Tô Bạch đi tới siêu thị nhỏ bên cạnh mua hai ly sinh tố đậu xanh, hai người uống hai ly đậu xanh vào trong bụng mới xem như giải tỏa được cơn nóng.
"Tớ thật sự không biết trước kia cậu làm cách nào ngồi một mình trong phòng học." Tô Bạch nói.
Trong cái thời tiết này, những chiếc quạt trần cũ kỹ ở khu trường cũ trước đây có thể có tác dụng gì đây?
"Tâm yên tĩnh tự nhiên lạnh." Khương Hàn Tô cười nói.
"Nói như vậy, là do tớ ngồi bên cạnh quấy rầy cậu nên làm tâm cậu không tĩnh được nữa?" Tô Bạch hỏi.
"Đúng đấy, hai người ngồi cùng một chỗ nhất định sẽ nóng hơn một người ngồi." Khương Hàn Tô cười nói.
"Cậu thật sự cười nhiều hơn so với trước đây rồi." Tô Bạch cười nói.
"Lần trước cậu tới trễ, có phải nghĩ rằng sau này tớ sẽ vứt bỏ cậu không?" Tô Bạch hỏi.
"Không có, cậu, cậu có thể đừng hỏi mấy vấn đề như vậy nữa được không!" Khuôn mặt Khương Hàn Tô ửng đỏ nói.
Lần đó, cô có nghĩ đến vấn đề này, thật ra trước đây cô luôn áp chế suy nghĩ bản thân để không nghĩ đến, nhưng bởi vì Tô Bạch ôm cô lúc đó nên mới không nhịn được suy nghĩ rất nhiều, dẫn đến ngày thứ hai dậy muộn.
"Câu hỏi cuối cùng, đến khi nào tớ mới có thể theo đuổi được cậu? Có thể tùy tiện cầm tay và ôm cậu." Tô Bạch hỏi.
"Đại, đại học đi." Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Không theo đuổi nha." Tô Bạch nói.
"Không." Khương Hàn Tô mỉm cười, sau đó nháy mắt một cái, nói: "Cậu không nỡ."
"A." Tô Bạch mỉm cười, nói: "Thật sự so với trước đây cậu tiến bộ không ít, bây giờ có thể phản đòn lại tớ rồi."
Cô ấy mới vừa đi được hai bước, Tô Bạch liền cầm tay cô giữ lại.
Bởi vì phía trước xuất hiện một đám học sinh kéo bè kéo lũ đánh nhau.
Một đám học sinh đang đuổi theo đánh một đám học sinh khác, trong tay không chỉ có côn bổng, còn có đao kiếm nữa, nhìn rất dọa người.
"Bạch ca." Nhóm đuổi đám người người kia liền ngừng lại khi nhìn thấy Tô Bạch.
Hiển nhiên, bọn họ nhận ra Tô Bạch.
"Các cậu là người của trường tiểu học số 7, có thể chạy đến Áp Bắc để đánh nhau với người khác à?" Tô Bạch hỏi.
"Tuần trước, lúc ăn cơm em có xích mích với người ở trường trung học số 5." Một người trong đó nói.
"Cấp 2 đến cấp 3 đã đủ khốc liệt rồi, các cậu tiếp tục đuổi theo đi, tôi không quấy rầy các cậu." Tô Bạch nói.
Những người này đều là người của trường tiểu học số 7, mà người đứng đầu trường tiểu học số 7 là Trần Tuấn Châu. Vì vậy, Tô Bạch mới nhận ra bọn hắn.
Tô Bạch dẫn Khương Hàn Tô rời đi, đám người kia tiếp tục đuổi theo, xem ra không phải là xích mích nhỏ.
Nếu chỉ là những lời nói lập uy, khi đuổi theo đám người kia cũng sẽ không tiếp tục đuổi theo nữa.
Cái gọi là đánh nhau giữa các học sinh, về cơ bản đều là giả vờ giả vịt, không có bao nhiêu người dám đánh. Chủ yếu là ai thắng nhiều nhất, người nào thắng là người đó nổi danh, nổi danh là có thể làm người cầm đầu, làm cái gọi là lão đại.
"Mỗi lần tan học trước đây, có phải đều là như vậy?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Tô Bạch nói: "Cho đến nay, tớ chỉ đánh nhau một lần duy nhất, vừa tới Dục Hoa là tớ bị người khác bắt nạt trước."
"Vậy tại sao bọn họ đều sợ cậu như vậy?" Khương Hàn Tô không hiểu hỏi.
"Biết cái gì gọi là một trận chiến thành danh không? Một lần đánh nhau đó, tớ quen biết rất nhiều người, nhận ra được đám người kia đều là những tên lưu manh trong những trường học khác, bởi vậy bọn họ đã đến giúp tớ trợ uy, người khác vừa nhìn uy thế kia, ai ngốc đến nỗi tìm tớ gây phiền phức? Mấy năm qua tớ không làm gì cả, người khác vẫn cứ cho rằng tớ là một tên lưu manh ở Dục Hoa. Cậu nói xem, tớ có oan uổng hay không đây?" Tô Bạch nói.
"Nếu như chơi trò chơi và đọc tiểu thuyết liền trở thành lưu manh, vậy trên đời này lưu manh quá nhiều rồi." Tô Bạch nói.
"Ừ." Khương Hàn Tô gật gật đầu, sau đó nhăn mũi một cái, nói: "Sau này không cho phép cậu đánh nhau."
Sau khi nói xong, cô có chút vô cùng đáng thương nói: "Bọn họ đều cầm đao kiếm, thật là đáng sợ!"
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu trước tiên, sau đó lại thở dài một tiếng, nói: "Vẫn còn có chút loạn!"
Hay là vì nơi này quá nghèo khó nên trở nên lạc hậu. Đặt ở thành thị khác, đừng nói một, hai con đường, coi như là ba, bốn con đường, cũng không ai dám cầm kiếm cầm đao chạy đuổi theo ngay trước mặt mọi người như thế, tuy vật kia chủ yếu dùng để trang trí là chính.