Sáng sớm tinh mơ, Khương Hàn Tô tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi đau.
Cô nhíu mũi một cái, phát hiện vì căn bệnh cảm nên hít thở không được thông.
Cô chỉ có thể dùng miệng hít một hơi, sau đó xoay đầu sang nhìn một chút, liền phát hiện Tô Bạch đang ngủ bên cạnh.
Nếu là bình thường, hai người cùng ngủ chung một giường, cô khẳng định đỏ mặt và dậy sớm rồi.
Tô Bạch đang ngủ, Khương Hàn Tô sẽ không đẩy hắn ra, nhưng nếu muốn tránh thì chính cô là người tránh ra đầu tiên.
Chỉ là bây giờ thân thể còn rất khó chịu, đầu đau vô cùng, khắp người đều không còn chút sức lực nào, Khương Hàn Tô không muốn tỉnh dậy.
Là Tô Bạch, hắn tự ý ôm mình, rồi hôn mình và giờ này đang ngủ trên cùng một cái giường mà thôi, không sao cả, không thành vấn đề.
Suy nghĩ một chút, Khương Hàn Tô lấy một lớp chăn trên người mình xuống, sau đó đắp lên trên người Tô Bạch.
Trong phòng tuy có hơi nóng, nhưng chỉ che một lớp chăn đơn, vẫn rất dễ bị cảm lạnh.
Động tác Khương Hàn Tô tuy rất nhẹ nhàng, nhưng Tô Bạch bởi vì vẫn đang lo lắng cho Khương Hàn Tô nên giấc ngủ cực nông.
Vì thế, Khương Hàn Tô mới vừa đem chăn đắp lên trên người hắn xong, Tô Bạch liền tỉnh lại.
Hắn tỉnh lại, đúng dịp nhìn thấy Khương Hàn Tô mới vừa đắp chăn cho hắn.
Tô Bạch nhìn cô, nháy mắt một cái.
Khương Hàn Tô nhìn thẳng hắn một lúc, cuối cùng không có cách nào tiếp tục kiên trì dưới ánh nhìn của Tô Bạch, chỉ có thể khịt khịt mũi, khuôn mặt ửng đỏ và trốn vào trong chăn của mình.
Tô Bạch cầm lấy cái chăn trên người mình xuống, sau đó một lần nữa đắp lên trên người Khương Hàn Tô.
"Cậu không ngủ sao?" Khương Hàn Tô hỏi.
"Để tớ kiểm tra tình trạng của cậu trước đã, nếu như không được, tớ liền dẫn cậu đi tới bệnh viện kiểm tra một chút." Tô Bạch nói.
Ngoài cửa sổ là một mảnh trắng xóa, Tô Bạch nhìn thoáng qua, đã là bảy giờ sáng rồi.
"Không sao, tớ thấy đỡ hơn rồi." Khương Hàn Tô nói.
"Lời cậu nói không tính." Tô Bạch đứng dậy đem nhiệt kế lấy ra vẩy vẩy, nói: "Do nó quyết định."
Tô Bạch cúi đầu, định vén quần áo Khương Hàn Tô lên.
"Tớ, tớ tự làm được." Khương Hàn Tô thấy Tô Bạch định vén quần áo của mình thì xấu hổ nói.
"Ừm." Tô Bạch gật gật đầu, đem nhiệt kế đưa cho cô.
Khương Hàn Tô đem nhiệt kế đặt vào giữa cánh tay của mình.
"Có đói bụng không?" Tô Bạch hỏi.
"Không đói." Khương Hàn Tô lắc lắc đầu.
"Cậu uống chút nước đi." Tô Bạch từ phích nước nóng rót ra một ít nước, sau đó đưa cho Khương Hàn Tô.
Khương Hàn Tô uống chút nước, sau đó đem cốc đưa cho Tô Bạch.
Mấy phút sau, Tô Bạch đưa tay ra, Khương Hàn Tô đem nhiệt kế đưa cho Tô Bạch.
Tô Bạch nghiêng đầu nhìn và nói: "36 độ 5."
"Đã giảm đến mức này rồi, tớ uống vài viên thuốc cảm là được rồi, không cần đi bệnh viện đâu." Khương Hàn Tô nói.
Nếu chỉ là cảm lạnh thông thường, đúng là không cần đi tới bệnh viện.
Bệnh cảm lạnh này, sẽ tự lành theo thời gian.
"Vậy cậu uống thuốc trước đi, nếu như lại xuất hiện tình trạng phát sốt, bất luận cậu nói cái gì, tớ đều phải dẫn cậu đi bệnh viện." Tô Bạch nói.
"Ừm." Khương Hàn Tô gật gật đầu.
"Thuốc buổi sáng của cậu đây." Tô Bạch cầm thuốc tới, sau đó lại đi tới rót vào ly ít nước.
Khương Hàn Tô nhận thuốc, một hơi uống hết.
Thấy Khương Hàn Tô dễ dàng uống hết thuốc, Tô Bạch rất ngưỡng mộ.
Không chỉ có ngưỡng mộ cô ấy, Tô Bạch còn ngưỡng mộ tất cả những người trên đời có thể ung dung uống thuốc.
Tô Bạch rất không thích uống thuốc, trước đây hắn từng bệnh, bác sĩ trong thôn đưa hắn một bao thuốc, Tô Bạch tốn rất nhiều công sức mới uống hết được.
Những viên nhỏ hắn có thể uống từng viên một, còn những viên lớn, hắn phải chia ra thành nhiều lần uống.
Mỗi lần hắn uống thuốc, còn phải đợi một lát, rồi mới uống tiếp viên khác.
Cái này có thể có liên quan đến việc Tô Bạch rất ít khi bị bệnh, hắn chỉ cần vừa phát bệnh thì chính là bệnh nặng, nhưng một vài bệnh nhỏ thì rất hiếm.
So với uống thuốc, Tô Bạch dành thời gian đi tiêm thuốc tốt hơn.
Kiếp trước, có đoạn thời gian bởi vì bị bệnh, mỗi ngày hắn đều phải uống thuốc đông y rất khổ cực, thực sự là dày vò Tô Bạch chết đi sống lại.
Đặt ly xuống bàn bên cạnh, Tô Bạch ngáp một cái.
Từ năm giờ đến hiện tại cũng chỉ ngủ được hai tiếng, mà nói là ngủ, cũng không hoàn toàn là ngủ say, mà là ngủ trong tiềm thức.
Vì thế, lúc này rất mệt.
Nhìn thấy Khương Hàn Tô đang ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Bạch từ một bên khác leo lên giường.
Lần này hắn không có đi đắp chăn và cũng không kéo ra một lớp chăn đang đắp trên người Khương Hàn Tô.
Tô Bạch trực tiếp chui vào trong chăn Khương Hàn Tô, sau đó đưa tay ôm vòng eo tinh tế của cô ấy.
Khương Hàn Tô trợn tròn hai mắt, giãy giụa nói: "Cậu, cậu sang bênh cạnh đi, có, có hai cái chăn."
"Một cái chăn nào thoải mái bằng hai cái chăn cơ chứ? Hơn nữa ôm cậu ngủ, hai chúng ta đều có thể thoải mái một ít. Hơn nữa, một ít chuyện nên làm chúng ta đều làm qua rồi, hiện tại cũng chỉ là ôm cậu ngủ mà thôi, không tính là quá phận quá đáng." Tô Bạch nói xong, hôn một cái lên trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Sau khi cơn sốt giảm đi, khuôn mặt Khương Hàn Tô lại khôi phục vẻ hồng hào như trước đó.
"Đừng, đừng hôn mà, tớ còn chưa rửa mặt." Khương Hàn Tô đỏ mặt nói.
Tô Bạch lần này không có hôn lên khuôn mặt cô nữa, mà là hôn một cái lên môi cô, nói: "Khuôn mặt không ngon lắm, miệng thì có hơi đắng nha."
Khương Hàn Tô mím mím môi, sau đó tức giận đánh hắn vài cái.
Hắn cố ý, mới vừa uống thuốc xong, có thể không đắng sao?
"Được rồi, đừng giãy giụa nữa, bây giờ tớ thật sự có hơi mệt, cậu để tớ ôm cậu ngủ một lát đi." Tô Bạch nắm chặt lấy tay cô, sau đó ngửi mùi tóc của cô, có chút uể oải nói.
Khương Hàn Tô lập tức không giãy giụa nữa.
Cảm nhận được thân thể của Khương Hàn Tô mềm nhũn ra, Tô Bạch mỉm cười, đem mũi của hắn vùi vào trong tóc cô, Tô Bạch dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tóc của con gái thật sự rất thơm, không phải là mùi thơm nồng nặc, mà nó rất nhẹ, như là hương vị mối tình đầu vậy, khiến người ta lưu luyến mãi không quên.
Có lẽ đây chính là hương vị thanh thuần, khó có được trên đời này, là hương vị mà người ta một khi đã thưởng thức thì sẽ không bao giờ quên.
Sau khi cảm giác được Tô Bạch ngủ say, Khương Hàn Tô cũng tìm tới một vị trí thoải mái và nằm vào trong ngực của hắn.
Lúc đầu vì ngại ngùng, quay lưng và không nhìn vào mặt hắn, nhưng lúc này, cô đã quay người sang, đổi thành mặt đối mặt.
Khương Hàn Tô ngủ một giấc ngon lành, ngoại trừ bị cảm nên cảm giác cơ thể còn hơi khó chịu, thì lúc này cô không còn thấy buồn ngủ.
Xoay người, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tô Bạch, Khương Hàn Tô đưa tay ra nặn nặn.
Khương Hàn Tô cau mũi một cái, nói: "Tớ biết, cậu thích nhất lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà!"
Từ lần đầu tiên bị bệnh, hắn ôm và hôn cô, đến lần thứ hai say rượu thì không biết xấu hổ hôn chân của cô, rồi tới lần này bị bệnh, hắn ngang ngược nằm lên giường và chui vào trong chăn của cô.
Hễ có cơ hội chiếm tiện nghi, không lúc nào hắn không chiếm tiện nghi.