Sáng thứ hai, tiết thứ hai kết thúc.
Âm thành từ phòng bảo vệ truyền đến loa phòng học, lúc này Đoàn Đông Phương kéo thêm vài phút mới cho lớp nghỉ.
Học sinh hàng cuối vui sướng reo hò, sau đó đều chạy xuống lầu dưới.
Trước đây, Dục Hoa không có bất kỳ phòng thể dục nào, những học sinh kém đi xuống lầu chỉ tập trung trong WC nói chuyện đánh rắm.
Không cần biết bọn họ có muốn đi WC hay không nhưng bọn họ vẫn kết bạn đi cùng nhau.
Mà bây giờ có sân bóng rổ, bóng bàn ở dưới, bọn họ phải tập trung xuống đó chơi rồi.
Mặc kệ có đánh bóng hay không, một đám người vây quanh nói chuyện về những trận đấu, rồi về những bộ truyện online bọn họ đọc gần đây.
Gần như đây là cuộc sống hằng ngày của học sinh cá biệt trong trường Dục Hoa.
- Bạch ca, xuống chơi không? - Trương Tường hàng sau đi tới hỏi.
Sau khi Dục Hoa chuyển trường, trường học của bọn họ đã không còn cửa sau, muốn đi ra ngoài chỉ có thể đi cửa trước.
Tô Bạch đang cúi đầu làm bài tập do Khương Hàn Tô đưa cho hắn, hắn ngẩng đầu liếc nhìn một cái rồi cười lắc lắc đầu, nói với Trương Tường:
- Không, các cậu xuống dưới chơi đi.
Trương Tường gật gật đầu, đi xuống cùng với những người khác trong lớp.
Bắt đầu từ tuần này, về cơ bản thì học sinh trong lớp đều ôn tập nội dung trước đây, bởi vì có rất nhiều nội dung các môn lớp 9 đều học xong cả rồi.
Đương nhiên, ngoại trừ môn ngữ văn của Lý Tân ra, ông ấy vẫn giảng dạy từ tốn, để học xong môn ngữ văn lớp 9, bọn họ phải mất thêm một tháng nữa.
Lý do mà các giáo viên các môn giảng dạy xong nội dung nhanh như vậy là vì muốn dành nhiều thời gian cho học sinh ôn tập.
Giống như hiện tại, bọn họ có nhiều thời gian hơn để làm bài kiểm tra.
Mà Khương Hàn Tô càng giỏi hơn nữa, cô ấy tự cho câu hỏi môn toán để Tô Bạch làm, hơn nữa mỗi câu hỏi đều có tính định hướng nhất định.
Loại đề này đối với những người luyện tập những kiến thức vừa mới học có thể làm ít hưởng nhiều.
Sau khi Khương Hàn Tô làm đề xong, Tô Bạch lấy nhìn một chút, sau đó cười nói:
- Tôi cảm thấy bây giờ cậu có thể làm giáo viên cấp trung học được đấy, đề cậu làm đúng thật là gian xảo.
Các câu đều mang theo cạm bẫy, nếu không phải Tô Bạch tập trung nghe cô ấy giảng thì những câu có cạm bẫy trong đề, mỗi một câu rất khó để giải quyết.
Tô Bạch làm xong rồi đưa vở bài tập cho cô ấy, cười nói:
- Giáo viên Khương chấm bài cho em?
Khương Hàn Tô cầm vở bài tập qua, chấm xong thì gật đầu, nói:
- Xem ra cậu thật sự tập trung lắng nghe.
- Ha, tiểu Hàn Tô giảng nghiêm túc như vậy, tôi không tập trung lắng nghe chẳng phải sẽ phụ lòng ý tốt của cậu sao? - Tô Bạch cười nói.
Khương Hàn Tô im lặng, từ giáo viên Khương đến tiểu Hàn Tô, cái tên gọi này nhảy bậc quá nhanh.
- Cậu có thể đừng thêm chữ "tiểu" trước tên của tôi được không? Hình như tôi lớn hơn cậu đấy.
Khương Hàn Tô nói xong lại nói:
- Tôi tháng bốn, cậu đầu tháng chín.
- Haizz, từ đâu mà cậu biết được ngày sinh nhật của tớ? - Tô Bạch kỳ quái hỏi.
- Từ QQ của cậu, thấy rất kỳ quái sao? - Khương Hàn Tô hỏi.
- Vậy vì sao cậu lại xem ngày sinh nhật của tôi trên QQ? - Tô Bạch cười hỏi.
- Tôi vô tình nhìn thấy, không được sao? - Khương Hàn Tô hơi hơi tức rồi, bị Tô Bạch hỏi nhiều như vậy, cuối cùng không nhịn được lườm hắn một cái.
- Này, cậu nổi giận à?
Tô Bạch cười, sau đó nhẹ giọng nói:
- Hàn Tô, sinh nhật của cậu là 19 tháng 4, thuộc chòm Bạch Dương, những cái này tôi ghi nhớ từ lâu rồi.
- Cho nên...
Hắn cười nói:
- Cậu đừng có ngượng ngùng như vậy? Trước đây, không biết bao nhiêu lần tôi gửi lời mời kết bạn QQ với cậu, cậu đều không đồng ý.
- Là do tôi ít sử dụng QQ. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Cô ấy từng nhìn thấy Tô Bạch gửi lời mời kết bạn không ít lần.
Chỉ là cô ấy đều từ chối.
Trước đây, Khương Hàn Tô sợ có nam sinh dùng QQ tỏ tình với mình. Bởi vì QQ là công cụ rất tốt để giúp cho những người không dám nói ra trong thực tại có thể nói thông qua QQ.
Do đó, Khương Hàn Tô QQ chỉ thêm một mình Cung Khánh là bạn, nam sinh không thêm bất kỳ ai.
- Trước khi tôi trêu chọc cậu, coi như là cậu lên QQ, nhìn thấy thông tin Tô Bạch xin kết bạn, cậu sẽ đồng ý không? Cậu sẽ không. Cậu đã từ chối tất cả những nam sinh khác trong lớp, hoặc là bỏ mặc không quan tâm, hoặc là tặng tôi dấu gạch chéo.
Tô Bạch cười nói:
- Tôi không chủ động trêu chọc cậu, mặc dù chúng ta là bạn học cùng lớp, cũng sẽ giống như rất nhiều người trên đời, trở thành khách qua đường của nhau.
- Rất nhiều năm sau, tôi sẽ nhớ tới cậu, nhưng có lẽ cậu đã sớm quên đi một người tên là Tô Bạch đúng không? - Tô Bạch cười hỏi.
- Không, ngay cả quá khứ, tôi vẫn nhớ tới cậu. - Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
- Ừ, cậu sẽ nhớ nhưng tất cả đều là những điều không hay ho lắm? Chẳng hạn như là người ngồi ở bàn cuối, mỗi ngày chỉ biết lên mạng chơi game, đọc tiểu thuyết? Là một học sinh kém, cá biệt nhất lớp? Rốt cuộc ký ức thời học sinh là những ký ức về một người có thành tích không tốt cũng không xấu. Cậu không nhớ được điểm tốt của tớ, chỉ có thể là những điểm xấu mà thôi. - Tô Bạch cười nói.
Tô Bạch thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng nói:
- Khương Hàn Tô, cậu rất giỏi, giỏi đến mức khiến cho nhiều người cảm thấy tự ti.
Bản thân mình cũng từng là một thành viên trong đại quân tự tin?
Trường học của bọn họ không có hoa khôi học đường gì cả. Trên thực tế không chỉ có trường học bọn hắn không có, Tô Bạch kiếp trước hỏi rất nhiều từng học qua cấp 3 hay đại học. Bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới hoa khôi học đường trong trường học.
Nhưng sự ưu tú của Khương Hàn Tô thì không một hoa khôi học đường nào có thể so sánh được.
Ở Dục Hoa, ai không coi cô ấy là tiên tử hay nữ thần cơ chứ?
Người thầm mến cô ấy vô số, nhưng người dám chân chính biểu lộ thì quá ít.
Rất nhiều người ở trước mặt liền đỏ mặt, không ngẩng đầu lên nổi, làm sao nói rõ được đây?
Người nghèo làm sao dám bước vào chốn phồn hoa, người thanh liêm sao dám làm hại người đẹp.
Tô Bạch rất cảm ơn kiếp trước của mình, cảm ơn sự phấn đấu nổ lực của mình trong kiếp trước.
Bởi vì nhờ vào thân phận và địa vị trong kiếp trước, mới có thể làm cho hắn liều lĩnh trong kiếp này.
Bằng không coi như là trọng sinh đi nữa, thì làm sao hắn dám liều lĩnh trong kiếp này được?
Chỉ sợ hắn sẽ giống như rất nhiều người trọng sinh trong tiểu thuyết, đặt mục tiêu kiếm tiền lên hàng đầu, chờ khi kiếm được nhiều mới có dũng khi theo đuổi cô ấy.
Mà đến lúc đó, không biết đã trải qua bao nhiêu mùa trong năm rồi.
Cuộc đời quá ngắn ngủi, Tô Bạch muốn sớm đem hạnh phúc nắm ở trong tay.
- Đúng, xin lỗi. - Chẳng biết vì sao, Khương Hàn Tô nghe hắn nói xong bỗng nhiên có chút khó chịu, điều này là vì hắn khó chịu mà mình khó chịu.
Khương Hàn Tô có thể cảm nhận được sự cô đơn và thương cảm trong những lời hắn nói, giống như là bản thân mình đã từng mang đến cho hắn vậy.
Nghĩ đến đây, Khương Hàn Tô càng khó chịu hơn.
- Cậu xin lỗi vì điều gì? Cậu không sai, không phải cậu chỉ từ chối lời mời kết bạn của tôi thôi sao. Cậu chỉ không muốn bị ai đó quấy rầy, có suy nghĩ phải học thât tốt, để cho mình và mẹ của mình có một cuộc sống tốt sau này. Nếu cậu nói vậy thì người cần xin lỗi phải là tớ, vì tôi trêu chọc cậu. - Tô Bạch cười nói.
- Tô Bạch. - Khương Hàn Tô bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
- Hả?
- Sau này, trong QQ chỉ để một mình cậu là bạn được không?
- Haizz, Khương Hàn Tô, xem ra cậu bị đắm chìm quá rồi?
- Không, không có.
- Vậy vì sao cậu phải làm như vậy?
- Làm như vậy, có thể giúp trong lòng cậu dễ chịu đôi chút.
- Đồ ngốc.