Bữa tiệc liên hoan của bọn họ cách trường học không xa, là một quán ăn nhỏ tên là Thường Lai Thường Vãng.
Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào quán cơm, chỗ ngồi bên trong gần đủ người rồi.
Ngày hôm nay trường học nghỉ, học sinh liên hoan ở quán ăn nhỏ khẳng định rất nhiều, cho nên Trương Tường và những học sinh ngoại trú khác đã đặt chỗ sẵn từ tối ngày hôm qua.
Nhìn Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô đi vào, bọn họ đều hơi kinh ngạc.
Bọn họ không phải là không muốn mời Khương Hàn Tô, chỉ là họ nghĩ phần trăm cậu ấy từ chối rất lớn nên không mời.
"Đều kinh ngạc như vậy làm gì? Nếu là họp lớp, Hàn Tô không phải là bạn học của các cậu sao?" Tô Bạch cười nói.
Nói xong, Tô Bạch mang theo Khương Hàn Tô ngồi xuống ghế.
"Bạch ca, cậu theo đuổi được lớp trưởng rồi à?" Mộ Vĩ Sơn kinh ngạc hỏi.
"Chưa." Không đợi Tô Bạch nói chuyện, Khương Hàn Tô cướp lời trước.
"Còn đang theo đuổi, sớm thôi." Tô Bạch cười nói.
"Sớm là sao?" Khương Hàn Tô có chút tức giận hỏi.
"Không sớm, không sớm." Tô Bạch cười và xé mở chén đũa cho cô ấy.
Khương Hàn Tô giận dữ lườm hắn một cái, sau đó nắm quả đấm nhỏ của mình, tàn nhẫn đập lên người hắn ở dưới bàn.
Hiện tại cô còn chưa tan cơn giận.
Trước đó ôm cô thì thôi đi, mới vừa đi vào tiệm cơm, Tô Bạch lại muốn nắm tay cô đi vào.
Trong quán ăn đều là những người bạn học cùng lớp, sao có thể để hắn nắm tay được?
"Hí, rất đau." Tô Bạch khoa trương lên.
Khương Hàn Tô mím mím môi, nghĩ muốn đánh hắn một trận lại sợ hắn tiếp tục tác quái, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào.
Cái tên này quá không biết xấu hổ, tốt nhất mình nên là một cô bé ngoan.
Nhìn thấy tình trạng của hai người, bọn họ còn không rõ hay sao, coi như Khương Hàn Tô không đồng ý, e là cũng không xa.
Tuy trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười, nhưng trong lòng không hẹn mà cùng thở dài.
Ba năm này, ai mà không thầm mến Khương Hàn Tô được đây?
Chỉ là bọn họ biết bọn họ không có năng lực theo đuổi được Khương Hàn Tô, bởi vậy lập tức lấy lại tinh thần rất nhanh.
Dù sao, những người đang ngồi ở đây đều có quan hệ rất tốt với Tô Bạch, rất nhiều người trong ba năm này đều nhận được sự che chở của Tô Bạch.
Cho nên, nếu như Khương Hàn Tô ngày sau nhất định phải lập gia đình, vậy còn không bằng gả cho Bạch ca đi.
Ít nhất, Tô Bạch làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục.
Trong vài tháng qua, thành tích Tô Bạch từ nằm trong mười vị trí cuối cùng bậc lên đứng trong năm vị trí đầu trong lần thi tháng cuối cùng, bọn họ rõ như ban ngày.
Phần nỗ lực và kiên trì này, thử hỏi bản thân, chắc họ làm không được.
Nhưng vào lúc này, Tôn Phong đẩy cửa đi vào.
"Thế nào? Xử lý xong chưa?" Chờ Tôn Phong ngồi xuống, Tô Bạch cười hỏi.
Tôn Phong gật gật đầu, cười nói: "Xử lý xong rồi, tối ngày hôm qua tớ và đám người Trương Tường nghe theo lời đề nghị của Bạch ca. Lớp kế bên có hơn một nửa người viết thư khiếu nại, mà lớp chúng ta ngoại trừ vài người cá biệt, những người khác vừa nghe nói Bạch ca cầm đầu cũng đều viết ra."
Tôn Phong nói xong, cười và nói tiếp: "Ngay cả lớp trưởng cũng viết thư, vừa mới tan học tớ liền đem toàn bộ thư khiếu nại này đặt hết lên trên bàn làm việc của hiệu trưởng."
Tôn Phong nói xong câu này, toàn bộ học sinh trong quán đều hoan hô vui mừng.
Để nói người bị Hàn Thành hãm hại thảm nhất, không ai khác chính là bọn họ, là những học sinh kém.
Tô Bạch cười nhìn sang Khương Hàn Tô.
Hắn không ngờ cô gái nhỏ này dĩ nhiên cũng viết thư.
"Những việc làm của thầy Hàn trong những năm này thật sự có hơi quá đáng." Thấy ánh mắt Tô Bạch cứ liên tục nhìn chằm chằm vào mình, Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
Tô Bạch mỉm cười, nói: "Viết hay lắm."
Thật ra, cái người nên viết thư nhất chính là Hàn Tô!
Chúng ta nhiều nhất bị phạt một ít vở, mà kiếp trước của cậu lại vì nó trả giá sinh mệnh.
Bởi vì hiệu ứng cánh bướm nên mấy tháng nay, Khương Hàn Tô vẫn luôn bên cạnh Tô Bạch, có thể nói là một tấc cũng không rời, vì vậy mới bình yên vô sự.
Đây là chuyện Tô Bạch lo lắng nhất từ khi trọng sinh cho tới nay, may là không xảy ra giống kiếp trước.
Theo suy đoán của Tô Bạch, sai lầm lớn nhất hẳn là ở trên người Trương Tân Lệ nên mới dẫn đến Khương Hàn Tô nhảy lầu trong kiếp trước.
Lần thi tháng mấy tháng trước, Khương Hàn Tô và Trương Tân Lệ được phân ngồi cùng nhau, Trương Tân Lệ muốn sao chép bài thi của Khương Hàn Tô, nhưng cô ấy không cho cậu ta sao chép.
Chắc có lẽ đó là thời điểm bùng phát sự mâu thuẫn giữa hai người.
Mà trước khi mâu thuẫn bùng phát, bởi vì Khương Hàn Tô tài giỏi, khiến Trương Tân Lệ vẫn luôn đố kỵ với cô gái này.
Không có Tô Bạch ban 12, Trương Tân Lệ chính là lão đại, cậu ta muốn bắt nạt Khương Hàn Tô là chuyện quá dễ dàng.
Kiểu người như vậy, còn sắp tốt nghiệp nữa, những kiềm nén chất chứa trong lòng càng bộc phát mạnh, cậu ta càng trắng trợn làm không kiêng dè.
Giáo viên? Nếu như giáo viên thật sự có tác dụng, trên thế giới này sẽ không có nhiều vụ bắt nạt học đường như vậy rồi.
Ví dụ như Tô Bạch, nếu như Tô Bạch muốn bắt nạt cô ấy, Đoàn Đông Phương quản được sao.
Trên đời này nào có người nào chân chính mạnh mẽ, Khương Hàn Tô bị bắt nạt đủ rồi, còn bị giáo viên xử oan trong một thời gian dài, cô ấy liền rơi vào trầm cảm và có thể làm ra bất cứ mọi chuyện.
Lúc này, vẻ mặt Tô Bạch có chút ảm đạm.
Nếu như kiếp trước mất đi Khương Hàn Tô, khoảng thời gian sau đó hắn khó mà rơi vào giấc ngủ đêm khuya.
Còn đời này hắn mất đi Khương Hàn Tô, sợ là hắn sẽ phát điên.
Tô Bạch suy nghĩ một chút, hắn lấy điện thoại di động gửi một tin nhắn cho Tôn Phong.
QQ của Tôn Phong vang lên, hắn cúi đầu nhìn một chút, sau đó gửi QK.
(Mình tìm kiếm nghĩa của từ QK trên mạng và có một nghĩa phù hợp là ám hiệu).
Nhìn cô gái nhỏ này vẫn yên tĩnh ngồi ở đó, Tô Bạch đưa tay nắm chặt tay nhỏ của cô ấy.
Khương Hàn Tô ngẩng đầu nhìn hắn, Tô Bạch cười nháy mắt một cái.
Ánh mắt kia, cô hiểu, không giãy giụa còn tốt, hơi giãy giụa là bị những người khác phát hiện ngay, người xấu hổ vẫn là cô.
Cô nghiến răng nghiến lợi lườm hắn một cái, nhưng bàn tay không có giãy giụa.
Người phục vụ đem menu tới, menu bị chuyền đi một vòng và cuối cùng chuyển tới Khương Hàn Tô.
Tô Bạch buông tay cô ấy ra, cười nói: "Nếu mọi người để cậu chọn, vậy cậu cứ chọn đi."
Khương Hàn Tô chỉ có thể cầm menu qua chọn vài món, cô ấy chọn xong, menu tự nhiên bị mọi người đẩy tới tay Tô Bạch.
Tô Bạch cũng không từ chối, hắn nhận lấy nhìn một chút, khóe miệng không nhịn được giật giật.
Cô gái nhỏ này cũng quá tiết kiệm?
Toàn bộ những món cô ấy chọn đều là thức ăn chay rẻ tiền, ăn những món ấy thì mười mấy người ở Qua Thành ăn một bữa cơm có lẽ chỉ hơn 100.
Thế là Tô Bạch tiếp tục chọn thêm vài món mặn đắt tiền phía sau, sau đó những người khác chọn vài món bản thân mình thích, người phục vụ cầm menu rời đi.
Sau khi từng món ăn được bưng lên, nhìn người khác đều bóc tôm ăn, cô ấy không cử động. Tô Bạch lấy vài con tôm bỏ vào trong chén của mình, sau đó bóc cho cô ấy ăn.
Cô gái nhỏ này không phải không muốn ăn, mà là không biết ăn.
Cô ấy sợ mất mặt và xấu hổ nên không ăn.
"Tớ, tớ sẽ bóc." Nhìn ánh mắt ám muội của mấy người bạn học, Khương Hàn Tô nhỏ giọng nói.
"Tớ biết cậu bóc, nhưng tớ muốn bóc cho cậu ăn!" Tô Bạch cười nói.
Thích một người con gái, ít nhất, không thể để cô ấy mất hết mặt mũi được.
Sống cả hai kiếp, có rất nhiều người ở chung với Tô Bạch lúc nào cũng cảm thấy như gió xuân ấm áp.
Cũng bởi vì hắn rất biết cách làm người.