Vệ Khánh lại nhìn lướt qua, cười lạnh nói:
- Còn có thủ đoạn nham hiểm gì, cứ việc sử dụng ra đi.
Đừng nhìn Vệ Khánh như nổi giận, kỳ thật tâm tư tinh tế tỉ mỉ. Vừa rồi hắn ra vẻ khẩn trương, ra vẻ thất thố, kỳ thật cũng là một loại biểu diễn.
Trên thực tế, hắn đã âm thầm ở 30m quanh thân, bố trí một tiểu độc trận.
Hắn biết rõ, Đỗ Lập Hoàng này nhất định là có người ở sau lưng giả thần giả quỷ, tuy một thời ba khắc hắn không có thăm dò tình huống rõ ràng, nhưng vẫn có kế sách đối địch.
Chỉ cần địch nhân bước vào trong phạm vi độc trận, Vệ Khánh chí ít có chín thành nắm chắc giết chết đối thủ.
Bất quá, khi Vệ Khánh quay người, bỗng nhiên chấn động toàn thân.
Mộc Cao Kỳ ở phía sau hắn, vậy mà không thấy.
Trong nội tâm Vệ Khánh co lại, thần thức triển khai toàn bộ, lập tức tìm tòi. Phản ứng đầu tiên của hắn là Mộc Cao Kỳ thừa cơ trốn đi.
Dùng trạng thái của Mộc Cao Kỳ, dù chạy trốn, cũng trốn không xa.
Thế nhưng mà thần thức của hắn khuếch tán, một mực lan tràn mười dặm, lại căn bản không có phát hiện bóng dáng của Mộc Cao Kỳ.
Nói cách khác, trong nháy mắt vừa rồi, Mộc Cao Kỳ đã hư không tiêu thất ngoài mười dặm? Điều này sao có thể?
Tỏa Linh Chân Nhất Tán, tuyệt đối không có khả năng kém cỏi như vậy.
Trong lúc nhất thời, Vệ Khánh có cảm giác cực kỳ không ổn. Từng sự tình quỷ dị, điệp gia cùng một chỗ, làm cho Vệ Khánh không khỏi sợ nổi da gà.
Vốn là Đỗ Lập Hoàng chết mà liên tục phục sinh, sau đó Mộc Cao Kỳ vô duyên vô cớ mất tích.
Nếu như giờ phút này Vệ Khánh còn không thể tưởng được là có người chọc ghẹo hắn, vậy hắn là kẻ ngu ngốc rồi.
- Ai? Rốt cuộc là ai?
Dù Vệ Khánh trấn định thế nào, gặp phải sự tình quỷ dị bực này, cũng có chút ít luống cuống. Đứng ở trung tâm, thần thức triển khai toàn bộ, hết nhìn đông tới nhìn tây, ý đồ tìm ra người giở trò.
Ngay lúc này...
Hưu...
Từng tiếng xé gió truyền đến.
Trước mặt có mấy ngọn phi đao, dùng lực lượng Phấn Toái Tinh Thần bay đến.
Khắc nghiệt chi ý, lập tức tràn khắp rừng rậm.
Trong lòng Vệ Khánh giật mình, dưới tình thế cấp bách lại không loạn, bước chân liên tục chớp động, thân hình nhoáng một cái, tránh thoát phi đao công kích.
Đồng thời ám tiễn nhìn cũng không nhìn, hướng chỗ phi đao đột kích bay đi.
Chỉ là...
Thời điểm thân hình Vệ Khánh vừa mới đứng nghiêm, đột nhiên cảm thấy dưới chân trì trệ. Trong nội tâm cả kinh, cúi đầu xem, hai cái chân từ bắp chân trở xuống, vậy mà bị một nhánh dây gắt gao quấn lấy.
Là hắn...
Trong đầu Vệ Khánh đột nhiên hiện lên một ý niệm, nhớ tới chuyện cũ cực kỳ không chịu nổi nào đó. Lập tức hồn phi phách tán, vung đoản kiếm trong tay, muốn trảm dây leo kia.
Chỉ là, khi cánh tay hắn vung lên, vô số dây leo ùn ùn kéo đến, không ngừng quấn lên người của hắn.
Cánh tay, vòng eo, cổ, ngực...
Tất cả vị trí có thể phát lực, toàn bộ bị dây leo siết chặt.
Vô luận Vệ Khánh giãy giụa như thế nào, cũng không thể thoát được.
- Giang Trần... Giang Trần...
Vệ Khánh nổi giận, hắn chứng kiến những dây leo này, liền nhớ tới tình hình đánh lén Giang Trần lúc trước.
Không thể tưởng được, mình vậy mà ngã vào trên tay Giang Trần lần nữa.
Tim Vệ Khánh chìm vào đáy cốc.
Đột nhiên nhớ tới lời của Vô Ngân trưởng lão, lúc ấy Vô Ngân trưởng lão nhắc nhở, về sau gặp phải Giang Trần, tốt nhất là quay đầu bỏ chạy, càng xa càng tốt.
Lúc đó, Vệ Khánh căn bản không phục, cảm thấy Vô Ngân trưởng lão nói ngoa, cố ý đả kích Vệ Khánh hắn, thuần túy là nâng chí khí người khác, diệt uy phong nhà mình.
Hắn nhọc lòng truy tung Mộc Cao Kỳ như vậy, là vì đuổi giết Giang Trần, xóa hổ thẹn lúc trước, cướp đoạt Thiên cấp Linh Dược, đồng thời ở trước mặt Vô Ngân trưởng lão chứng minh mình.
Nhưng mà, sự thật nói rõ, Vô Ngân trưởng lão đúng, mà Vệ Khánh hắn, tựa như một kẻ ngu, sai lầm đồng dạng, vậy mà phạm vào hai lần.
Loại sai lầm trí mạng này, một lần cũng đã đủ nhiều, huống chi hắn phạm phải hai lần.
Vệ Khánh biết rõ mình xong đời.
Trước đó hắn bị Giang Trần bắt, tốt xấu còn có Vô Ngân trưởng lão cứu.
Lần này, hắn bỏ qua tất cả đồng môn, một mình hành động, thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Lúc trước hắn đuổi bắt Mộc Cao Kỳ, tính toán Đỗ Lập Hoàng, hết thảy đều làm không chê vào đâu được, chỉ cảm thấy sự tình thiên hạ, đều nắm giữ ở trong tay.
Bất kể là Tiểu Nguyên cảnh Mộc Cao Kỳ, hay là Nguyên cảnh đỉnh phong Đỗ Lập Hoàng, đều bị hắn đùa bỡn. Cái này để cho lòng tự tin của Vệ Khánh bành trướng quá độ.
Vệ Khánh toàn lực giãy giụa, chỉ là một khi bị Băng Hỏa Yêu Liên cuốn lấy, đừng nói hắn, coi như là những thiên tài Thánh Cảnh nhất trọng kia, cũng chưa chắc giãy ra được.
Vệ Khánh lòng nóng như lửa đốt, hắn biết rõ, nếu như thoát không được những dây leo này, mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hiện tại nội tâm của hắn tràn ngập hối hận, hối hận không nghe Vô Ngân trưởng lão, hối hận vì đi trêu chọc Giang Trần.
Trước mặt có bóng người lóe lên, thân ảnh của Giang Trần rơi vào chỗ cách Vệ Khánh 40-50m.
Trong mắt Vệ Khánh phóng hỏa, gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần:
- Giang tiểu tử, ngươi ngoại trừ âm thầm đánh lén, thì không có bổn sự khác sao? Có gan, ngươi thả ta ra cùng ta đấu.
Giang Trần khoan thai cười cười, như liếc người si nhìn Vệ Khánh:
- Người khác có tư cách nói lời này, nhưng Vệ Khánh ngươi một thân đường ngang ngõ tắt, tựa hồ không có tư cách nói như vậy a? Ngươi đừng nói cho ta, vừa rồi ngươi giết Đỗ Lập Hoàng, là một mình đấu nha?
Sắc mặt Vệ Khánh đỏ bừng, nhưng lại không phản bác được.
- Ngươi muốn như thế nào?
Vệ Khánh khàn giọng hỏi.
- Ngươi cứ nói đi?
Trên mặt Giang Trần thủy chung treo dáng tươi cười nhàn nhạt, từng bước một đi tới hắn.
Trong nội tâm Vệ Khánh khẽ động, hắn ở 30m chung quanh, bố trí tiểu độc trận. Nếu như Giang Trần tiến vào phạm vi độc trận công kích khu, có lẽ mình còn có cơ hội lật bàn.
Bất quá, Vệ Khánh tự nhiên sẽ không biểu lộ ra, mà mặt đen lên nói:
- Đừng nói cho ta, ngươi là vì bênh vực Đỗ Lập Hoàng a?
- Đỗ Lập Hoàng liên quan gì tới ta. Ngươi bắt Mộc Cao Kỳ, không phải vì tìm ta sao? Ngươi đã tìm ta, ta sao có thể không cho ngươi mặt mũi chứ?
Khóe miệng Giang Trần vui vẻ, làm cho Vệ Khánh có một loại cảm giác sởn hết cả gai ốc.
Trước kia, hắn vẫn cho rằng mình là người thông minh nhất. Hiện tại hắn phát hiện, so với Giang Trần, mình thật sự là kém xa.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Vệ Khánh hắn giết Đỗ Lập Hoàng, vây khốn Mộc Cao Kỳ, tự cho là rất lợi hại.
Kết quả những sự tình này, Giang Trần biết rõ toàn bộ, hơn nữa Giang Trần núp ở phía sau, Vệ Khánh hắn lại mờ mịt không biết.
Như vậy so sánh, Vệ Khánh càng phiền muộn muốn chết. Chỉ là âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện Giang Trần đi vào độc trận, bị độc trận công kích.
Chỉ cần Giang Trần bị độc trận công kích, mình sẽ có hy vọng phản giết Giang Trần.
Tựa hồ Giang Trần có thể hiểu rõ tâm lý của Vệ Khánh, bỗng nhiên cười quỷ dị:
- Có phải ngươi cảm thấy, nếu như ta tiến vào độc trận của ngươi, ngươi liền có cơ hội lật bàn hay không?