- Tốt, tốt, tốt!
Luật đô thống liền gọi ba tiếng tốt, ngữ khí âm lãnh.
- Điền Thiệu, ta không biết ngươi kiên trì là nguyên tắc, hay là cùng tiểu tử này có giao tình. Bất quá, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi mục không có tôn ti, dĩ hạ phạm thượng, đã làm ta tức giận. Bản đô thống có thể minh xác nói cho ngươi biết, chức đại đội trưởng của ngươi, sắp chấm dứt rồi!
Tính tình Điền Thiệu cũng cương vô cùng:
- Chỉ cần bây giờ ta còn là đại đội trưởng, ngươi đừng nghĩ từ nơi này đi qua.
Nhìn ra được, Điền Thiệu cũng bị chọc giận. Nam nhân này tính nguyên tắc rất mạnh, tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, cũng bị Luật đô thống kia dẫn ra chân hỏa.
- Điền Thiệu, ngươi không nên chấp mê bất ngộ! Luật đô thống bối cảnh thông thiên, ngươi cùng hắn đối nghịch, đó là bọ ngựa đấu xe, không biết tự lượng sức mình! Luật đô thống muốn hủy ngươi, chỉ là sự tình một câu. Ngươi bây giờ tránh ra, chúng ta còn có thể vì ngươi cầu tình thoáng một phát.
- Nịnh nọt, bè lũ xu nịnh! Đồng liêu của Điền Thiệu ta, dĩ nhiên là bọn chuột nhắt không biết liêm sỉ như các ngươi, thật sự là xấu hổ khi làm bạn. Cút nhanh, cút xa một chút, đừng ở địa bàn của ta om sòm.
- Cuồng vọng!
- Vô tri!
- Điền Thiệu, ngươi nhất định phải chết. Thiên Quế Vương Quốc, không người cứu được ngươi rồi.
Luật đô thống cũng bị tức không nhẹ, sắc mặt âm trầm quát:
- Giản lão thất, ngươi đi bẩm báo Dương Phó tổng quản, báo cáo chuyện nơi đây, để cho lão nhân gia ông ta ra một tờ giáng chức, bãi chức vị đại đội trưởng của Điền Thiệu.
- Tuân lệnh!
Sắc mặt Điền Thiệu tái nhợt, hắn biết rõ, Dương Phó tổng quản Dương Chiêu này, là cậu của Luật đô thống. Ở trong Long Nha vệ, là nhân vật thứ ba, quyền cao chức trọng, không phải chuyện đùa.
Hắn muốn bãi miễn một vị đại đội trưởng, tuyệt đối là sự tình một câu.
Bất quá, chuyện cho tới bây giờ, Điền Thiệu biết không có lựa chọn khác, tâm cũng buông xuống rồi.
Hắn cũng biết, dùng lực lượng một mình hắn, muốn cùng nhóm người này đối kháng, không thể nghi ngờ là bọ ngựa đấu xe.
Nhưng mà, hắn làm người có nguyên tắc của hắn, coi như là bọ ngựa đấu xe, chỉ cần hắn cho rằng đúng, liền không tiếc dùng hết toàn lực, chỉ cầu một cái không thẹn với lương tâm.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vội vàng đi tới một người, đem một tờ giấy đưa cho Luật đô thống.
Luật đô thống kia đang bị Điền Thiệu làm tức, tức giận tiếp nhận tờ giấy, xem chỉ chốc lát, sắc mặt trầm xuống, thuận tay xé tờ giấy nát bấy:
- Càn Lam Nam Cung trưởng lão, có tư cách gì hỏi đến Long Nha vệ phá án? Ngươi đi nói cho người tới, Giang Trần này là trọng phạm của Long Nha Vệ, ai đến cầu tình cũng không được.
- Vâng.
Luật đô thống giương mi lên, mang theo vài phần mỉa mai liếc nhìn Giang Trần trong phòng giam:
- Tiểu tử, ngươi càn rỡ như vậy, nguyên lai là dính vào nữ trưởng lão của Càn Lam Nam Cung? Trách không được kiêu ngạo như vậy! Bất quá, bản đô thống có thể minh xác nói cho ngươi biết, coi như là Ninh trưởng lão tự mình đến đòi người, cũng mơ tưởng cứu ngươi ra. Tiểu tử ngươi, liền bỏ cái ý nghĩ đó đi!
Vừa dứt lời, lại có một gã thuộc hạ vội vàng đi đến, còn mang theo một người, đúng là Phong Viêm.
- Ngươi là ai?
Nhìn Phong Viêm, lông mày Luật đô thống lại nhíu một cái.
- Tại hạ đệ tử Đa Bảo đạo tràng, phụng lệnh của Thạch phó môn chủ, đến đây đòi người.
Phong Viêm ở trước mặt Thạch Tiêu Dao ra vẻ đáng thương, đó là cam tâm tình nguyện.
Nhưng mà, Long Nha vệ Phó Đô thống này, lại không có tư cách ở trước mặt Phong Viêm hắn sĩ diện.
Dù sao, thân phận đệ tử Đa Bảo đạo tràng, không thuộc bất luận bộ ngành chính trị nào quản hạt, chỉ phụ thuộc Đa Bảo đạo tràng. Nói lớn một chút, là phụ thuộc Bảo Thụ Tông.
- Đòi người?
Luật Phó Đô thống cười rộ lên.
- Long Nha vệ phá án chẳng lẽ là trò đùa? Các ngươi nói đòi người liền đòi người?
Phong Viêm bị lời này chọc giận, nhàn nhạt hỏi lại:
- Các hạ ý tứ là, phó môn chủ đại nhân của ta, không dùng được sao?
- Đừng tở đây châm ngòi ly gián, trở về nói cho phó môn chủ đại nhân của các ngươi biết. Giang Trần này là trọng phạm, liên quan đến đại sự an toàn quốc gia, mong lão nhân gia ông ta thông cảm.
Đối với Thạch Tiêu Dao, Luật Phó Đô thống cũng không dám đem lời nói quá ác. Đây chính là lão quái vật so với Ninh trưởng lão còn đáng sợ gấp bội.
- Luật Phó Đô thống, đừng nói những lời giật gân kia. Giang Trần đánh chết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, Phong mỗ tận mắt nhìn thấy. Đệ tử Càn Lam Bắc Cung kia cướp bóc trước, Giang Trần động thủ sau. Hắn là phòng vệ chính đáng, căn bản vô tội. Tranh thủ thời gian thả người, nếu không, cái án này, Đa Bảo đạo tràng chúng ta cùng các ngươi đánh tới ngọn nguồn.
Nếu như nói ở trên đường cái, Phong Viêm không có vì Giang Trần làm chứng, đó là bởi vì lúc ấy hắn không nắm chắc, không biết ngọn nguồn.
Nhưng mà hiện tại bất đồng, mang theo ý chỉ của Thạch Tiêu Dao, lực lượng của hắn rất đủ.
- Không hiểu thấu, người đến!
Luật Phó Đô thống khoát tay chặn lại.
- Đây là trọng địa Long Nha Vệ, người không có phận sự, oanh ra cho ta.
- Vâng!
Một đám Long Nha vệ như lang như hổ tuôn lên, nâng Phong Viêm lên, trực tiếp kéo ra ngoài.
Phong Viêm chửi ầm lên:
- Tốt tốt, ngươi cho rằng Thiên Quế Vương Quốc này, ngươi một Phó Đô thống là có thể một tay che trời?
Vừa mắng xong, miệng đã bị người lấp kín.
Nhìn Phong Viêm bị bọn thủ hạ giơ lên đi ra ngoài, Luật Phó Đô thống đối với Giang Trần cười lạnh nói:
- Ngược lại là đánh giá thấp ngươi rồi, không nghĩ tới, ngươi ngay cả Đa Bảo đạo tràng cũng đả thông. Bất quá, cũng chỉ tới đây đi à nha? Ta lập lại lần nữa, trên trời dưới đất, không người cứu được ngươi.
Giang Trần ngoảnh mặt làm ngơ, phảng phất đối với Luật Phó Đô thống này, hoàn toàn không có phản ứng.
- Tiểu tử, ngươi cứ trang a, chỉ chờ bản án này đưa đến thượng diện, xét duyệt qua, đóng xuống Long Nha đại ấn, tử kỳ của ngươi cũng đã đến. Ta nhìn ngươi đến lúc đó trang như thế nào!
- Còn ngươi nữa, Điền Thiệu, ngươi cùng trọng phạm này rắn chuột một ổ, bảo hộ nghi phạm, tội thêm nhất đẳng. Đến lúc đó, khoản sổ sách này chúng ta cùng tính toán!
Điền Thiệu hừ lạnh một tiếng, trong nội tâm cũng vì Giang Trần ai thán. Càn Lam Nam Cung trưởng lão, Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ, cũng đến xin tha cho hắn, lại vẫn không thể để hắn đi ra ngoài.
Như thế xem ra, lần này bên Đại vương tử kia, là quyết tâm muốn đem bản án của Giang Trần, hoàn thành thiết án. Là quyết tâm muốn giết Giang Trần, gõ Tứ vương tử Diệp Dung.
- Mà thôi mà thôi, sĩ vì tri kỷ chết. Điền Thiệu ta, được Tứ vương tử đại ân, Giang Trần này cũng là hảo hán tử, ta có thể cùng hắn cùng chung hoạn nạn, trên đường hoàng tuyền cũng không cô đơn...
- Ngươi nói cái gì?
Ninh trưởng lão nhíu mày:
- Họ Luật kia, giương oai như vậy? Lại dám xé thư ta viết? Còn nói năng lỗ mãng?
- Đúng vậy, hắn nói, Long Nha vệ phá án, ngài là Càn Lam Nam Cung trưởng lão, không có quyền hỏi đến. Còn nói hắn phá án, ai cầu tình cũng không dùng được!