Chương 3215: Tranh đoạt thập đại thiên tài

Độc Tôn Tam Giới

Lê Thiên 03-07-2023 16:51:30

Bên Bách Hoa thánh địa thì cực kỳ căm tức. Bọn họ vì muốn Công Tây Hồ đồng ý đã đưa ra điều kiện phong phú, không thể tưởng tượng được cuối cùng lại bị người Vĩnh Hằng thánh địa cướp đi. Ghê tởm nhất chính là Công Tây Hồ này còn trực tiếp mở miệng nói như vậy, nói cái gì mà nhân cách, mị lực của Giang Trần, giúp hắn đưa ra lựa chọn? Chẳng lẽ tiểu tử Giang Trần này, mị lực thực sự lớn như vậy sao? Tiểu tử Giang Trần này chẳng lẽ thực sự là khắc tinh của Bách Hoa thánh địa bọn họ hay sao? Lần trước ở Vĩnh Hằng thánh địa, Bách Hoa thánh địa mất Thạch Huyền đại sư. Lần này thật vất vả mới lại xuất hiện một thiên tài trẻ tuổi, Bách Hoa thánh địa bọn họ đã sớm coi là con mồi trọng điểm, kết quả lại bị Vĩnh Hằng thánh địa tàn nhẫn cướp đi. Không có gì thất bại, có thể khiến cho người ta phiền muộn bằng loại va chạm chính diện như thế này. Thắng bại của ván mấu chốt này làm cho bên Vĩnh Hằng thánh địa thập phần phấn chấn, vài thiên tài kế tiếp, bọn họ cũng vô cùng thức thời nhường đường cho người khác. Hiển nhiên, khi ăn hàng nên chú ý một chút, không thể gặp cái gì cũng đoạt, tướng ăn quá khó nhìn, như vậy sẽ khó tránh khỏi đắc tội với người ta. Thiên tài nhiều như vậy, dù sao cũng phải lưu lại một ít cho người khác chọn. Thế nhưng Bách Hoa thánh địa hiển nhiên giận dữ, bọn họ đã không còn cân nhắc được nhiều như vậy. Bài danh top hai mươi, từng người so với từng người còn mạnh hơn, Bách Hoa thánh địa cầu hiền như khát nước, cơ hồ mỗi một người đều đi tranh đoạt một chút. Nhưng mà những thánh địa khác cũng không phải ăn chay, Công Tây Hồ kia trước đó bọn họ không có cạnh tranh là bởi vì cảm thấy Công Tây Hồ không phải là loại thiên tài mà bọn họ đặc biệt cần. Thời điểm này nghĩ khác, thời điểm khác thì không như vậy. Nhìn thấy Bách Hoa thánh địa một người cũng không muốn buông tha, hành động này khiến cho mấy đại thánh địa khác tự nhiên là mất hứng, mơ hồ tất cả mọi người hình thành một loại ăn ý, đó chính là muốn chơi tới cùng với Bách Hoa thánh địa, cho dù là xa luân chiến cũng không tiếc. Như vậy tuy rằng Bách Hoa thánh địa cướp đoạt được không ít thiên tài, nhưng mà cái giá lớn khi cướp đoạt, trong lúc vô hình đã tăng lên. Cũng chính bởi vì Bách Hoa thánh địa tài đại khí thô, mới có thể ứng phó được. Rất nhanh, tranh đoạt đã tiến tới top mười. Mười thiên tài này cũng là bảo bối trong mắt thập đại thánh địa, người nào cũng là tồn tại đột phá Thiên Vị. Trong thế lực nhị lưu, tam lưu, thiên tài trẻ tuổi có thể đột phá Thiên Vị, trong mắt thánh địa hiển nhiên càng là tồn tại không tầm thường. Cho nên thập đại thánh địa, cũng dồn hết sức, định tranh đoạt một phen cho tốt. - Trần thiếu, thập đại thiên tài này ngươi cảm thấy có lẽ trọng điểm chúng ta nên đặt trên mấy người nào? Tử Xa Mân truyền âm, trưng cầu ý kiến của Giang Trần. - Nói thực, ta cũng không biết phải tranh thủ ai. Nhưng mà vì thể diện, ta tin rằng Đại thánh chủ cũng muốn tranh thủ lấy một người. Nếu như muốn nhìn theo góc độ tuyển chọn của ta. Ta cảm thấy nên chọn người đứng thứ bảy và thứ ba, hai người này tương đối đáng giá đi tranh thủ một chút. Giang Trần đưa ra ý kiến của bản thân. Thập đại thiên tài, nếu như cân nhắc từ phương diện tu vi cảnh giới, thật sự là mười người kiệt xuất nhất. Nhưng mà kiệt xuất nhất cũng chỉ đại biểu cho giai đoạn này của bọn họ mà thôi. Từ tiềm lực xem ra, mười ngươi này hiển nhiên không nhất định là mười người có tiềm lực tốt nhất. Đương nhiên, loại chuyện như tiềm lực, chỉ từ biểu hiện trong thời gian ngắn ra ngoài, người bình thường quả thực rất khó nhìn ra thứ gì. Nhưng mà Giang Trần lại khác, tự nhiên hắn có phương pháp quan sát người của mình. Hắn cảm thấy, người đứng thứ bảy và thứ ba, cảnh giới không thấp, nhưng mà việc ỷ lại với tài nguyên tương đối thấp hơn một chút. Hơn nữa hai người này phương diện tính tình cũng làm cho Giang Trần thưởng thức một chút. Giang Trần chưa từng có tiếp xúc qua với bọn họ, theo lý thuyết mà nói không có cách nào phân tích được tính tình, nhân phẩm của bọn họ. Nhưng mà thông qua việc quan sát ánh mắt của bọn họ, quan sát cử động của bọn họ, Giang Trần cũng có thể đại khái đưa ra một ít phán đoán. Nghe Giang Trần nói người đứng thứ ba và thứ bảy, Tử Xa Mân nhịn không được hỏi: - Lam Hoàng đứng thứ nhất kia, Đại thánh chủ vô cùng yêu thích a. Lam Yên đảo vực có ba thiên tài, đều đứng trong top mười. Nhưng mà Giang Trần hoàn toàn không có cân nhắc qua ba đại thiên tài của Lam Yên đảo vực. Kỳ thực hắn cũng không hy vọng Đại thánh chủ coi trọng ba người này. - Tử Xa trưởng lão, theo ta mà nói, Lam Hoàng xếp thứ nhất này ta tuyệt đối sẽ không tuyển. Thứ nhất, người này tâm tính kiên nhẫn, rõ ràng không có ý tứ leo lên quyền quý. Muốn hắn quy tâm với thánh địa, hoàn toàn không có khả năng. Ta hoài nghi Lam Hoàng này căn bản chính là thành phần tử trung của Lam Yên đảo vực. Thứ hai, Lam Yên đảo vực hiện tại thế cục phức tạp, rối loạn, người sau lưng rốt cuộc có ý kiến gì cũng khó mà biết rõ được. Thứ ba, thiên phú của người này, cũng không có kinh diễm như trong tưởng tượng của Đại thánh chủ. Thiên phú là có, hơn nữa cũng rất không tồi. Nhưng mà nhiều lắm thì cũng không vượt qua được ngũ đại công tử. Đây là kết luận của Giang Trần. Về phần Đại thánh chủ tiếp thu hay không, hắn không thể đoán được. Tử Xa Mân nghe Giang Trần nói như vậy, im lặng một lát mới truyền âm nói: - Ta sẽ đem lời của ngươi nói cho Đại thánh chủ, hy vọng lão nhân gia có thể cân nhắc lựa chọn. Top mười cạnh tranh vô cùng điên cuồng, Đại thánh chủ không ngờ tiếp nhận ý kiến của Giang Trần, đối với người đứng thứ bảy kia áp dụng sách lược oanh tạc điên cuồng. Quả nhiên, người thứ bảy như nguyện bị Vĩnh Hằng thánh địa bỏ vào trong túi. Người xếp thứ sáu, thứ năm và thứ tư, Vĩnh Hằng thánh địa cũng chỉ cạnh tranh tượng trưng một chút, cũng không có phát lực quá mạnh. Đến người thứ ba, Đại thánh chủ tiếp tục áp dụng sách lược lúc trước, toàn lực tranh đoạt, thậm chí còn điều động Giang Trần ra trận. Giang Trần xuất mã, lực hấp dẫn đối với người trẻ tuổi vẫn rất lớn. Giống như Công Tây Hồ kia, người thứ ba này vì mị lực của Giang Trần mà lựa chọn Vĩnh Hằng thánh địa. Như vậy thập đại thiên tài đã có hai người tiến vào Vĩnh Hằng thánh địa, theo tỷ lệ tính toán ra, Vĩnh Hằng thánh địa đã vô cùng thành công. Đại thánh chủ hăng hái, định toàn lực tranh đoạt Lam Hoàng đứng vị trí thứ nhất. Tranh đoạt quán quân và người đứng thứ hai, quả nhiên là vô cùng kịch liệt. Người thứ hai kia cuối cùng cũng bị Bách Hoa thánh địa mang đi. Lam Hoàng kia với tư cách người xếp đầu bảng, rốt cuộc cũng lên đài. Tranh đoạt Lam Hoàng này rốt cuộc cũng chính thức mở màn. Quả nhiên ngay từ đầu Đại Thánh chủ đã dồn sức tranh đoạt, cảnh này khiến cho Giang Trần âm thầm lắc đầu. Nhưng mà Giang Trần vẫn vô cùng có nguyên tắc, hắn đã nhận định Lam Hoàng này không tốt, cho dù Đại thánh chủ muốn hắn xuất lực, tuyệt đối hắn cũng sẽ không ra. Hắn cảm giác, cảm thấy Lam Hoàng này không đáng để làm như vậy, thậm chí có lẽ không nên đi tranh đoạt. Thiên tài của Lam Yên đảo vực, bất luận một người nào Giang Trần đều không muốn đụng vào. Thế nhưng mà Đại thánh chủ lại chấp nhất, Giang Trần cũng không thể làm được gì. Cũng may, Bách Hoa thánh địa thu được người thứ hai, cũng muốn thừa thắng xông lên, lấy thêm Lam Hoàng này. Như vậy mà nói, danh tiếng của Bách Hoa thánh địa bọn họ sẽ đại thịnh. Tranh đoạt Lam Hoàng này có thể nói là vô cùng đặc sắc, tất cả các đại thánh địa đều cùng thi triển thần thông. Lần này không đơn thuần là tranh đoạt giữa Vĩnh Hằng thánh địa và Bách Hoa thánh địa. - Giang Trần, ngươi không nói vài lời sao? Tử Xa Mân vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi. Giang Trần dứt khoát lắc đầu: - Ta và Lam Yên đảo vực từng có quan hệ, mặc dù không có phản đối, nhưng tuyệt đối cũng không ủng hộ thiên tài Lam Yên đảo vực. Đại thánh chủ không nên dẫn sói vào nhà, ta chỉ có thể nói, thật sự là đáng tiếc. Nghe Giang Trần nói câu dẫn sói vào nhà, lại nghiêm túc như vậy, trong lòng Tử Xa Mân run lên một cái, thầm hô không ổn. Nếu như quả thực tranh đoạt được Lam Hoàng này trở về, làm cho Giang Trần mất hứng, đây chẳng phải là được không bù mất hay sao? Nghĩ tới loại khả năng này, trong lòng Tử Xa Mân lập tức giật mình.