Cao Thánh chủ nghe vậy cười lạnh nói:
- Thạch Huyền đại sư, những năm ngươi ở lại Vĩnh Hằng thánh địa, chỉ sợ đã sớm bị Giang Trần tẩy não qua a.
Sắc mặt Thạch Huyền hơi đổi, lập tức thở dài một hơi:
- Cao thánh chủ đã nói Thạch mỗ như vậy, coi như ta đang nói láo vậy. Hiện tại thế cục trước mắt Bách Hoa thánh địa đã rõ rnafg như thế, mọi người nói rất đúng, hoặc là cầu viện, hoặc là phá vòng vây. Nếu như tử thủ, chỉ có thể là con đường chết.
Đây là cục diện khó giải.
- Giang Trần, Giang Trần...
Cao Thánh chủ nghiến răng nghiến lợi, ban đầu hắn ở thiên tài thi đấu kỳ thực đã giảng hòa với Giang Trần.
Thế nhưng mà ở sâu trong lòng, hắn vẫn chống lại Giang Trần, cảm thấy danh tiếng của Bách Hoa thánh địa hoàn toàn bị tiểu tử này áp đảo.
Giờ phút này muốn hắn đi cầu viện Giang Trần, hắn sao có thể tiếp nhận được chứ?
- Nếu như Bách Hoa lão tổ ở Bách Hoa thánh địa, lão nhân gia ngài nhất định sẽ không câu nệ ân oán cá nhân.
Có một gã trưởng lão nhẹ giọng thầm thì.
Lời này rõ ràng muốn nói cho Cao thánh chủ nghe.
Nào biết được những lời này lại được hưởng ứng.
- Đúng vậy, Cao thánh chủ, ân oán cá nhân cuối cùng cũng có thể buông tha. Tồn vong của Bách Hoa thánh địa mới là quan trọng nhất. Hiện tại người có thể giải cứu tình cảnh của chúng ta cũng chỉ có Giang Trần. Vì sao không phải bỏ thiên kiến bè phái cơ chứ? Chúng ta không phải đang kết minh sao?
- Thánh Chủ đại nhân, xin người nghĩ lại đi.
Bị ma tộc vây khốn, Bách Hoa thánh địa lâm và khốn cục chết, nếu như không cầu viện, như vậy nhất định sẽ chết không thể nghi ngờ. Sự sợ hãi đối với tử vong hiển nhiên đã vượt qua thiên kiến bè phái.
Cho nên mọi người cực lực hy vọng cầu cứu Giang Trần. DƯờng như cũng chỉ có Giang Trần mới có thể sáng tạo ra kỳ tích này...
Ngoài Bách Hoa thánh địa, Giang Trần cũng cảm thấy hết sức kỳ lạ. Thực lực ma tộc rõ ràng áp đảo hơn nhiều Bách Hoa thánh địa, vì sao lại không có công kích?
Chẳng lẽ hai mạch ma tộc này ở đây cố ý đặt bẫy chờ hắn?
Thế nhưng mà cẩn thận nghiên cứu một chút. Lại phát hiện ra dường như cũng không có bẫy rập gì.
Thế cục này khiến cho Giang Trần cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn. Tổn hao rất nhiều tâm tư, lúc này Giang Trần mới thăm dò được chân tướng của sự việc.
Sau khi biết được chân tướng Giang Trần cũng cười sảng khoái không thôi.
Quả nhiên ma tộc vẫn là ma tộc, bọn họ đối với tài nguyên, đối với việc tranh đoạt lợi ích, từ trước tới nay đều vô cùng nguyên thủy. Hai mạch ma tộc này không ngờ vì vấn đề phân phối lợi ích mà không thể đồng ý với nhau. Đợi Thiên Ma lão tổ quyết định.
- Ma tộc quả nhiên vẫn có nhược điểm a.
Thần điểu Chu Tước sau khi biết được chân tướng cũng cảm thán:
- Khó trách ma tộc chinh chiến bốn phía, thủy chung không có cách nào chinh phục được Chư Thiên. Sự ích kỷ trong bản tính bọn họ căn bản không thể nào để cho bọn họ có thể hợp tác chân thành với nhau được. Một khi xuất hiện tranh giành lợi ích, ma tộc rất khó cùng tiến cùng lui.
Giang Trần gật đầu:
- Đây là nhược điểm của ma tộc, kỳ thực cũng là nhược điểm của nhân tộc. Chính là bởi vì thế cục hiện tại rất có lợi với ma tộc, cho nên bọn chúng mới không kiêng nể gì mà tranh giành lợi ích như vậy. Nếu như ma tộc bây giờ ở nghịch cảnh, thậm chí là tuyệt cảnh, bọn chúng sẽ dứt bỏ hiềm khích, chân thành hợp tác.
- Trần thiếu, ngươi nói xem, chúng ta có làm hay không?
Thái Tuế bạch hổ kích động nói, có thể nhìn ra được dục vọng chiến đấu của hắn rất mạnh.
Giang Trần trầm ngâm nói:
- Đã tới thì cũng không thể không làm gì được. Nhưng mà chúng ta cũng phải bảo đảm, ma tộc không phải đang đào cái hố chờ chúng ta. Nhưng mà nói lại, ma tộc đối với thực lực của ta hiện tại vẫn lý giải không đủ. Cho dù có bố trí bẫy rập, chỉ sợ cũng rất khó làm nên chuyện gì.
Đây là lời nói thật, ma tộc coi như có kế sách dụ địch xâm nhập, nhưng mà mà Giang Trần có thể mắc câu hay không thì lại là chuyện khác. Cho dù sau khi mắc câu, ma tộc có năng lực lưu lại hắn hay không cũng là một chuyện khó nói.
Giống như lần kia ở Hồi Xuân đảo vực. Ba mạch ma tộc liên thủ với nhau, muốn ám toán Giang Trần, phục kích Giang Trần, kết quả lại bị Giang Trần tương kế tựu kế, phản kích, ám toán lại.
- Tốt, ta đã chờ những lời này của Trần Thiếu từ lâu.
Phệ Kim thử vương dũng cảm đi đầu.
Giang Trần sững sờ:
- Lão Kim, Phệ Kim thử nhất mạch các ngươi trải qua đại chiến, chẳng lẽ còn muốn tới một lần nữa? Nếu như nhớ không nhầm trận đại chiến đó tổn thương với các ngươi cũng không nhỏ a.
Phệ Kim Thử vương cười hắc hắc:
- Lần kia, chết, tổn thương quả thực vượt quá một nửa. Nhưng mà những người còn lại đều là tinh anh trải qua sinh tử, sức chiến đấu chẳng những không có giảm, ngược lại còn tăng lên rất nhiều. Cho dù có chiến thêm một trận nữa, đào thải một nửa, lại có gì cơ chứ?
Phệ Kim Thử nhất tộc vốn có bốn năm ức, hiện tại còn lại hai ba ức. Cho dù có hy sinh thêm một nửa cũng còn lại hơn một ức.
Không thể không nói, ưu thế số lượng của Phệ Kim thử nhất tộc quá rõ ràng.
Đáng sợ nhất chính là sau vài thập niên, bọn họ lại có thể sản sinh ra vô số đời, đến lúc đó, bốn năm ức, thậm chí là bảy tám ức cũng không phải là nói chơi.
Hiện tại tứ đại thần thú chân linh cũng không dám xem nhẹ Phệ Kim thử nhất tộc.
Trong lúc chiến đấu với Kim Ma nhất mạch, bọn họ tận mắt chứng kiến Phệ kim thử nhất tộc điên cuồng ra sao. Chính xác ra đó không phải là chiến lực của Phệ Kim thử nhất tộc mà là gọi là lực thôn phệ, gặm nhấm.
Loại cảnh tượng điên cuồng, những tinh anh Phệ kim thử hung hãn không sợ chết, vì thôn phệ mà tre già măng mọc, ào ào xông lên, hoàn toàn dùng núi thây biển máu mà lấy được thắng lợi.
Điên cuồng nhất chính là Phệ Kim thử nhất tộc không ngừng thôn phệ huyết mạch địch nahan, sau đó bọn họ ngay cả huyết mạch đồng bào mình cũng không buông tha. Chỉ cần có thể thôn phệ là một mực thôn phệ.
Loại cảnh tượng này khiến cho tứ đại chân linh cũng chính thức lĩnh giáo được sự điên cuồng của hậu duệ Phệ Kim vương thử.
- Lão kim, ngươi nghiêm túc chứ?
Giang Trần trầm giọng hỏi.
- Đương nhiên là nghiêm túc. Trần thiếu, Yêu Ma nhất mạch, Phệ Kim thử nhất tộc chúng ta không có hứng thú, huyết mạch bọn họ quá dơ bẩn, không thích hợp thôn phệ. Nhưng mà Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch thì không sai biệt là bao. Đều là huyết mạch tốt, đều là vật đại bổ. Tuyệt đối không thể bỏ qua a.
Cự Ma nhất mạch cũng tu luyện thân thể, chỉ là pháp thân của bọn họ càng thêm khỏng lồ, đường đi cũng ngày càng cuồng dã. Sự sắc bén có lẽ không kịp Kim Ma nhất mạch, nhưng mà uy thế còn hơn lúc trước.
Rất khó nói Cự Ma nhất mạch và Kim Ma nhất mạch ai cao ai thấp.
Nhưng mà có một tin tức tốt đó chính là lão tổ chí cao của Cự Ma nhất mạch và Yêu Ma nhất mạch dường như cũng không ở Bách Hoa thánh địa, cũng vẫn còn ở man hoang, làm bạn bên người Thiên Ma lão tổ kia.
Dường như Thiên Ma lão tổ còn muốn mượn tất cả thần thông của các lão tổ mạch khác, khôi phục thực lực, tu luyện một loại ma công thượng cổ, còn cần một chút thời gian.
Đương nhiên những tin tức tình báo này Giang Trần đều từ trong miệng tu sĩ hai mạch kia cạy ra. Mấy ngày nay, Giang Trần cũng vụng trộm bắt đi mấy tiểu lâu la ma tộc.
Loại tiểu nhân vật như vậy mất tích cũng không tạo thành quá nhiều hoài nghi. Cho dù mất tích nhiều lắm thì cũng cho rằng những tu sĩ này bị đánh lén.
Tin tức này khiến cho Giang Trần trầm ngâm hồi lâu.
Ngay từ đầu cơ hồ hắn hoài nghi đây là âm mưu, kế dụ địch của đối phương. Có lẽ lão tổ chí cao của hai mạch này đều ngủ đông, ở ẩn nơi bí mật gần đó, chờ Giang Trần hắn tới.
Nhưng mà liên tục bắt đi mấy tu sĩ đều có tin tức như vậy. Hơn nữa Giang Trần cũng dùng Chúng Sinh bảo giám và Đại Lưu ly quang trản ngẫu nhiên chiếu qua mấy lần, quả thực không có phát hiện ra ma uy đáng sợ như Kim Khiếu lão tổ.
Chúng Sinh bảo giám cùng Đại Lưu Ly quang trản lẫn vào trong ánh mặt trời, vô cùng kín đáo, cũng không làm kinh động tu sĩ hai mạch này.