Chương 1436: Thúy Hoa Hiên Thiếu nãi nãi 2

Độc Tôn Tam Giới

Lê Thiên 03-07-2023 16:51:46

Giang Trần không nói một lời, đi theo sau lưng Vệ Hạnh Nhi, tiến vào Long Phượng tửu quán. - Ơ, là Vệ thiếu nãi nãi quang lâm, mau mời mau mời. Không biết hôm nay Thạch hiên chủ có tới hay không, rất hân hạnh được đón tiếp. Một người phụ trách Long Phượng tửu quán, nhiệt tình chiêu đãi. Đừng nhìn Vệ Hạnh Nhi đối với Giang Trần vẻ mặt mị thái, nhưng đối với người khác, sắc mặt lại không chút thay đổi, ngữ khí đạm mạc nói: - Hắn không rảnh. - Thạch hiên chủ một ngày trăm công ngàn việc, không rảnh cũng là bình thường. Thiếu nãi nãi đến, cũng giống như vậy. Người nọ tựa hồ phát giác được ngữ khí của Vệ Hạnh Nhi không quá hữu hảo, vội cười bồi nói. Vệ Hạnh Nhi cũng không nói gì, theo hắn chỉ dẫn, đi vào bên trong. Giang Trần cùng Hoàng Nhi cũng không mở miệng, đi theo Vệ Hạnh Nhi vào trong. Giang Trần ngược lại không thể tưởng được, Vệ Hạnh Nhi này ở Xích Đỉnh Trung Vực, vậy mà cũng có khí tràng lớn như vậy, thật đúng là coi thường nàng. Xuyên qua mấy hành lang, dẫn vào một sân bãi, người phụ trách kia nói với Vệ Hạnh Nhi: - Thiếu nãi nãi, đấu giá hội lần này, khách nhân quý trọng đều có khu vực tư nhân, ngăn cách với ngoại giới. Thiếu nãi nãi đại biểu Thúy Hoa Hiên, mời vào sương phòng nhập tọa. Hiện trường đấu giá này cực kỳ xa hoa, phòng không lớn, vừa vặn dung nạp mấy người. Nhưng là không gian tư nhân ngăn cách với ngoại giới. Đừng nhìn không gian tư nhân này nho nhỏ, nhưng ưu thế lại thật lớn. Thời điểm người khác cạnh tranh, tất cả mọi người có thể xem được tình huống lẫn nhau. Người ngồi trong phòng, ngoại giới lại nhìn không tới bọn hắn. Phòng như vậy, có bốn năm mươi cái. Mặt khác đều là đại sảnh, trọn vẹn có thể dung nạp hai ba ngàn người. Nói thật, Giang Trần đối với đấu giá hội hứng thú không lớn. Dù sao, tại Lưu Ly Vương Thành, tầng thứ đấu giá hội cực cao, hắn cũng được chứng kiến rồi. Ban đầu ở Lưu Ly Vương Thành Liên Sơn Trai, quy cách cao hơn nơi đây không biết bao nhiêu lần. Cũng ở đấu giá hội kia, Giang Trần kết giao Cơ tam công tử, từ nay về sau đi vào thượng tầng của Lưu Ly Vương Thành. Phòng không lớn, nhưng lại có ba hàng chỗ ngồi, đại khái có thể chứa nạp chín người. Hôm nay chỉ có ba người tiến đến, tự nhiên là dư xài. Sau khi tiến vào phòng, ba người đều không nói gì, hào khí thoáng cái trở nên có chút ngưng trọng. Cách đấu giá hội bắt đầu, lại còn có một thời gian ngắn. Vệ Hạnh Nhi nhìn nhìn Giang Trần cùng Hoàng Nhi, khóe mắt trong lúc lơ đãng, lại toát ra một tia hâm mộ. Bất quá tia hâm mộ này, chỉ chợt lóe lên, bị nàng che dấu vô cùng tốt. Giang Trần cùng Hoàng Nhi đều không có lưu ý đến. Vệ Hạnh Nhi nhìn chằm chằm vào Giang Trần: - Ngươi một chút cũng không hiếu kỳ sao? Giang Trần nhún nhún vai: - Tò mò cái gì? - Hiếu kỳ Thúy Hoa Hiên, hiếu kỳ tại sao ta lại ở chỗ này? Hiếu kỳ tại sao ta muốn ngươi tham gia đấu giá hội? Hiếu kỳ vì cái gì bọn hắn xem ta như xem phạm nhân. Giang Trần bị nàng hỏi như vậy, nhưng lại cười cười, không có trả lời. Muốn nói hiếu kỳ, hắn tự nhiên có chút tò mò. Bất quá sự tình về Vệ Hạnh Nhi, hắn lại căn cứ nguyên tắc có thể không nghe ngóng thì không đi nghe ngóng. Dù sao hắn đối với nữ nhân này, một mực đều ôm thái độ đề phòng, đứng xa mà trông. - Thúy Hoa Hiên rất có tiền, có tiền thì có quyền. Nếu bàn về có tiền, có lẽ thế lực ở Xích Đỉnh Trung Vực có thể so sánh với Thúy Hoa Hiên, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Có quyền, Thúy Hoa Hiên cũng đứng vào trước hai mươi. Vệ Hạnh Nhi chủ động giới thiệu. Bất quá, thời điểm nàng giới thiệu những điều này, trên mặt lại không có chút tự hào, càng nhìn không ra có ý tứ khoe khoang. - Ngươi nhất định xem thường ta, cảm thấy ta là dính vào nhà giàu rồi. Vệ Hạnh Nhi có chút tự giễu cười cười. - Bất quá đây hết thảy đã không sao cả rồi. Ta biết rõ các ngươi đề phòng ta. Cái này cũng bình thường. Người và vật không còn, coi như là đồng môn, trải qua nhiều như vậy, cũng sẽ đề phòng lẫn nhau. Huống chi, quan hệ của chúng ta trước kia, vốn vẫn không thế nào tốt. Sau khi tiến vào phòng, Vệ Hạnh Nhi cũng thu hồi phong cách cười toe toét như lúc bên ngoài. Giang Trần từ chối cho ý kiến, hỏi: - Ngươi bảo ta tới đấu giá hội, là vì cái gì? Vệ Hạnh Nhi cười cười: - Bây giờ ngươi chỉ muốn hỏi rõ hết thảy, sau đó rời đi, đúng không? Ngươi sợ ta, sợ yêu nữ này, sợ ta tùy thời sẽ đi chỉ điểm ngươi? Sợ cùng ta ở chung nhiều, sẽ để cho giai nhân bên cạnh ngươi sinh ra phản cảm, đúng không? Nghe ngữ khí của Vệ Hạnh Nhi, tựa hồ có chút phẫn nộ, Giang Trần than nhẹ: - Ngươi suy nghĩ nhiều. Hoàng Nhi cũng nhẹ nhàng cười cười: - Ngươi có phải yêu nữ hay không ta không rõ ràng lắm, bất quá, các ngươi muốn nói chuyện cũ, ta sẽ không chú ý. Nếu như ngươi cần, ta lảng tránh thoáng một phát cũng không sao. Hoàng Nhi cho tới bây giờ đều hào phóng như vậy, phảng phất sự tình thiên hạ, nàng đều có thể bao dung. Cho dù nữ tử đối diện này, bị người gọi là yêu nữ, đối với nam nhân của nàng, tựa hồ còn có chút tình cảm gút mắc. Hoàng Nhi dùng trực giác của nữ nhân đến xem, nữ tử tên Vệ Hạnh Nhi này, có lẽ lúc trước cùng Trần ca có một ít mâu thuẫn. Nhưng giờ phút này, nàng không có ở trên người nữ nhân kia, cảm nhận được địch ý gì. Nàng tỏ thái độ, lại khiến Vệ Hạnh Nhi có chút sững sờ, phảng phất lần thứ nhất nhận thức đến Hoàng Nhi, cẩn thận nhìn chằm chằm vào nàng, thật lâu mới than nhẹ một tiếng: - Ta đã biết. - Biết cái gì? Hoàng Nhi cười khẽ. - Biết vì cái gì Lăng Bích Nhi sẽ thua ngươi. Tính tình của nàng quá mức thanh cao, đẹp thì đẹp, lại không hào phóng như ngươi. Vệ Hạnh Nhi thở dài. Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, liếc nhìn Giang Trần. Kỳ thật Hoàng Nhi đối với sự tình Lăng thị tỷ muội cùng Giang Trần trước kia, cũng là biết đến. Thậm chí lúc trước Lăng Huệ Nhi nắm tay Giang Trần, trực tiếp ấn lên ngực, Hoàng Nhi cũng tận mắt nhìn thấy. Chỉ có điều, lúc ấy Hoàng Nhi dùng phương thức rất xảo diệu, thay Giang Trần che dấu đi. Nàng một mực không có dây dưa chuyện này, cũng không có đi tận lực chống lại cái gì. Trên thực tế, cảm nhận của nàng đối với Lăng thị tỷ muội cũng không kém. Nhất là sự tình Lăng Bích Nhi ở trong Vạn Tượng Cực Cảnh, xả thân cứu Giang Trần, càng làm cho Hoàng Nhi cảm thấy bội phục tự đáy lòng. Cho nên, giờ phút này Vệ Hạnh Nhi nói tính tình của Lăng Bích Nhi không tốt bằng nàng, nàng cũng không đắc chí, mà lạnh nhạt đối xử. Đương nhiên, kỳ thật cũng là tâm tính của Vệ Hạnh Nhi nhất thời chấn động, hiểu lầm Giang Trần. Dùng quan hệ của Giang Trần cùng Hoàng Nhi, hai người tâm ý tương thông, căn bản không cần để ý những hiềm nghi tình ngay lý gian này. Càng không đến mức bởi vì cùng Vệ Hạnh Nhi nàng ở chung, lo lắng Hoàng Nhi suy nghĩ nhiều. Bất quá, Vệ Hạnh Nhi đem Lăng Bích Nhi so với Hoàng Nhi, Giang Trần lại không thích loại đối lập này. - Vệ thiếu nãi nãi, có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng đi. Giang Trần thản nhiên nói.