- Thánh Cảnh chỉ là mới bắt đầu, ta phải không ngừng cố gắng, không ngừng đề thăng. . Cuối cùng nhất định có một ngày ta sẽ cởi bỏ được đạo phong ấn này, để xem rốt cuộc phụ thân lưu lại thứ gì trong thần thức của ta. Cuối cùng cũng sẽ c ó một ngày ta giết trở lại Chư Thiên thế giới, truy tìm theo dấu chân của phụ thân.
Giang Trần cố gắng bình phục tâm tình của mình, chậm rãi bình tĩnh lại.
Trước thác nước lớn trong Huyễn Ba sơn, Tào Tấn cùng Thì Trinh đã đem Liệt Trận thuật học xong, ba người lại luyện tập phối hợp vài ngày, chuẩn bị Tam Vị nhất thể, cùng một chỗ dùng Phá Nguyệt Chùy công kích trận pháp trước thác nước lớn kia.
Tam Vị nhất thể rồi công kích, có thể khiến cho công kích tăng mạnh, gấp năm tới mười lần công kích đơn thể.
Tuy rằng còn chưa đủ để phá vỡ trận này, thế nhưng theo Ngô Hằng suy tính, mở ra một khe hở đủ để ba người đi vào có lẽ cũng có một ít nắm chắc.
- Xem thủ quyết của ta, mọi người cùng nhau phát lực.
Ngô Hằng trở thành người chỉ huy trong ba người.
Tay hắn liên tục thúc dục ba đạo phù văn, trong một đám ngân qunag, miệng Ngô Hằng quát:
- Động thủ.
Tam Vị nhất thể, lực lượng cường đại hợp làm một thể rót vào trong Phá Nguyệt chùy, một đạo ngân quang mạnh mẽ ầm ầm đánh vào trên thác nước kia.
Ầm ầm.
Đạo ngân quang lưu lại một dấu vết nhàn nhạt trước thác nước.
Không được sao?
- Tiếp tục công kích.
Ngô Hằng biết rõ, muốn trong thoáng chốt dùng lực lượng phá trận pháp cấm chế này là chuyện không có khả năng, liên tục không ngừng công kích mới có hy vọng tạo ra được một khe nứt đủ lớn.
Ba người công kích không ngừng, liên tục thi triển, không ngừng phát ra công kích ăn ý.
Đột nhiên, cả thác nước lớn giống như một mảnh vải đột nhiên đình trệ.
Sau một khắc, chuyện kỳ quái phát sinh.
Nước trong thác nước không ngờ lại chảy ngược lên trên, mà khắp vòm trời đột nhiên xuất hiện một cái lỗ lớn. Vô số đám mây, mây bay cuồn cuộn, không ngừng hướng về phía khu vực này.
Cả Huyễn Ba sơn giống như bỗng nhiên có một loại lực lượng nào đó thức tỉnh, vô số sinh linh nhao nhao thăm dò, trong lúc nhất thời ngọn núi rung động, địa chấn xảy ra.
Dị tượng thiên địa.
Tào Tấn là người đầu tiên dừng lại, ánh mắt có chút ngưng trọng nhìn lên trên trời. Lúc này có vô số đám mây lao tới, trong lúc nhất thời vạn thú rít gào, chim chóc hót vang.
Các loại cầu vồng xuất hiện, chư thiên pháp tướng cũng không ngừng xuất hiện.
- Chuyện này... Tại sao lại có thể như vậy?
Thì Trinh há hốc mồm, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi:
- Đây là thứ do công kích của chúng ta dẫn ra sao?
Ngay từ đầu mập mạp Ngô Hằng cũng tưởng rằng trận pháp bị kích động tạo thành dị tượng thiên địa. Thế nhưng nhìn thấy chung quanh trận pháp cũng không có bất kỳ chấn động nào dị thường.
- Không phải là do trận pháp bị kích thích.
Ngô Hằng lắc đầu, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Khuôn mặt Tào Tấn âm trầm như nước, kiến thức của hắn rộng rãi tự nhiên biết rõ đây là do cường giả đột phá dẫn tới dị tượng thiên địa. Mà loại khí thế này cho dù là Hoàng cảnh đột phá phong hào Đại Đế cũng chưa hẳn đã có khi thế kinh người như vậy.
- Chẳng lẽ là người phong hào Đại Đế được Thiên đạo tán thành, trở thành cường giả Thiên vị trong truyền thuyết sao?
Tào Tấn thì thào tự nói, câu nói này của hắn lại khiến cho Ngô Hằng và Thì Trinh đều trợn mắt há hốc mồm.
Phong hào Đại Đế đột phá? Cường giả Thiên vị?
Coi như là ở Bát vực, từ trước tới nay rốt cuộc có cường giả Thiên vị hay không bọn họ đều không biết được. Đây chỉ là Vạn Tượng Cương Vực, không ngờ lại có cường giả Thiên Vị ẩn nấp.
Nếu như thực sự là cường giả Thiên vị, mấy người bọn họ không khác gì con sâu cái kiến. Nói không chừng hiện tại thần thức của người ta đã tập trung vào bọn họ.
Địa bàn của cường giả Thiên Vị, bọn họ lại ở chỗ này giương oai, vậy không phải là đi tìm chết sao?
Trong lúc nhất thời, cho dù là Tào Tấn lúc này cũng vô cùng cẩn thận, trong lòng có cảm giác tai vạ sắp tới.
Dị tượng thiên đại này duy trì chừng một thời thần rồi mới chậm rãi biến mất.
Trong thời thần này, ba người tựa như một bức tượng đá đứng nguyên tại chỗ, không có một chút cử động nào, không dám có bất kỳ động tác nào, giống như sợ làm tức giận vị cường giả Thiên Vị kia, khiến cho người này đánh xuống một kích trí mạng.
Nếu như thực sự là cường giả Thiên Vị, chỉ sợ một cái ý niệm cũng có thể diệt bọn họ.
Mãi đến khi dị tượng thiên địa tan biến sạch sẽ, ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có cảm giác mồ hôi lạnh ứa ra.
- Cái này... Không ngờ lại biến mất.
Thì Trinh lắp bắp nói:
- Tào sư huynh, thực sự là người có phong hào Đại Đế đột phá Thiên Vị sao?
Tào Tấn hiện tại cũng không dám xác định, nếu như là cường giả Thiên Vị, ba người bọn họ đã sớm bị phát hiện ra. Thế nhưng mà mãi cho tới bây giờ Tào Tấn cũng không nhận thức được cảm giác nguy cơ gì.
- Chẳng lẽ là ảo giác? Dị tượng thiên địa này không phải là do cường giả độ kiếp sinh ra?
Ngô mập mạp có cảm giác may mắn mở miệng nói.
Nếu như thực sự là cường giả, hắn cảm thấy bọn họ đã sớm bị nghiền nát thành cặn bã.
Tào Tấn cảm nhận một hồi, cũng gật đầu nói:
- Hẳn không phải là cường giả đột phá, nếu không chúng ta sẽ cảm nhận được thiên địa uy áp cường đại. Cường giả Thiên vị không có khả năng ngay cả một chút uy áp cũng không có. Xem ra dị tượng thiên địa này không phải là ở bên trong Huyễn Ba sơn. Không phải là do người ta bố trí, nơi này là di chỉ thượng cổ, mà người từ thời đại thượng cổ không có khả năng sống tới bây giờ.
- Vậy thì... Chúng ta vẫn tiếp tục sao?
Ngô Hằng nhìn vào trận pháp, nói tiếp:
- Nếu như chúng ta lại liên tục công kích, cả buổi tuyệt đối có thể phá vỡ ra được một khe hở.
Tào Tấn nghĩ một lát, dứt khoát nói:
- Cầu phú quý trong n guy hiểm, tiếp tục công kích. Chỉ cần đi vào dược viên thượng cổ, tìm được Giang Trần là chúng ta lập tức đi ra ngoài.
Trước tháp truyền thừa, Giang Trần đã chuẩn bị xong tất cả.
Trùng kích tháp truyền thừa, đạt được truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái, rời khỏi cấm địa của Đan Tiêu cổ phái.
Ôm ý niệm này trong đầu, Giang Trần đi vào trong tháp truyền thừa.
Tiến vào trong tháp truyền thừa, Giang Trần lập tức có cảm giác giống như mình đi vào trong một thế giới độc lập khác. Trong tháp truyền thừa này, đột nhiên có một pho tượng xuất hiện.
Cái pho tượng này không ngờ lại là một trong những tổ sư trên sườn núi.
Khuôn mặt của pho tượng này mỉm cười, một tay có hình dáng giống như đang nhặt hoa, khiến cho người ta có cảm giác tràn ngập trí tuệ.
Giang Trần đứng ở giữa tầng một, nhìn qua vách tường bốn phía, bên trên khắc vô số phù văn giống như là nòng nọc, cực kỳ quái dị.
Giang Trần giương mắt nhìn vào, những phù văn giống như con nòng nọc kia không ngờ lại lơ lửng, giống như vô số côn trùng còn sống, không ngừng nhúc nhích trong hư không.
Trong lúc đó Giang Trần phát hiện ra, hư không bốn phía tập trung. Cả tháp truyền thừa không ngờ đã hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài, cánh cửa mà hắn vừa mới tiến vào đã hoàn toàn không thấy nữa.