Như Cửu Dương Thiên Tông, tự nhiên là Nhất phẩm tông môn. Phàm là Nhất phẩm tông môn, danh tự đều có một chữ "Thiên", đại biểu cho địa vị cao quý của bọn hắn.
Về phần bốn đại tông môn của liên minh 16 nước, Giang Trần nhìn một chút, ở trong phẩm cấp tông môn, có lẽ xem như thế lực Thất phẩm, ở trong đại phẩm cấp, là Hạ phẩm không thể nghi ngờ.
Giang Trần nhìn đến đây, không khỏi có chút than thở.
Cửu Dương Thiên Tông là Nhất phẩm tông môn, vừa ý Thất phẩm tông môn Bảo Thụ Tông, Vạn Linh Tông cùng Lưu Vân Tông, vậy khẳng định là nguyện nhất định phải có.
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng có chút lý giải, vì sao Tả Lam kia ngạo mạn, bá đạo như vậy.
Đến từ Nhất phẩm tông môn, dù chỉ là một Tứ cấp sứ giả, nhưng ở trong phạm vi liên minh 16 nước, hoàn toàn chính xác có tư cách đi ngang.
Dù sao, theo như lẽ thường mà nói, ở loại địa phương nhỏ như liên minh 16 nước này, ai có thể ngăn cản Nhất phẩm tông môn? Nhất phẩm tông môn hắt hơi một cái, cũng đủ phá hủy Thất phẩm tông môn.
Giang Trần nhẹ nhàng khép sách lại, cười khổ nói:
– Cửu Dương Thiên Tông gia đại nghiệp đại, vậy mà để ý liên minh 16 nước, cũng không biết khẩu vị của bọn họ lớn, hay là đầu óc bị cửa kẹp. Nhất phẩm tông môn khi dễ Thất phẩm tông môn, thấy thế nào cũng rất buồn cười a.
Hoàng Nhi mỉm cười:
– Tám thế lực lớn của Thượng Bát Vực, lẫn nhau cạnh tranh, đều rất điên cuồng. Thế lực của bọn hắn, đều hận không thể kéo dài đến từng nơi hẻo lánh của Thần Uyên Đại Lục. Dùng Cửu Dương Thiên Tông làm thí dụ, bọn hắn muốn thu liên minh 16 nước thành một phân đà của bọn hắn. Mà loại phân đà này, dùng ta đoán chừng, Cửu Dương Thiên Tông chí ít có hơn 3000. hơn nữa phân bố ở các nơi hẻo lánh của Thần Uyên Đại Lục.
3000 phân đà.
Giang Trần nghe được con số này, cũng cười khổ không thôi. Nhiều phân đà như vậy, thật sự có ý nghĩa sao?
Dùng lịch duyệt kiếp trước của Giang Trần, hắn biết rõ, một thế lực cường đại, cũng không phải lãnh thổ quốc gia của ngươi lớn bao nhiêu, địa bàn rộng bao nhiêu, mà là thế lực của ngươi, phải chăng có tinh thần hỏa chủng, phải chăng có lực lượng truyền thừa cường đại, để cho mỗi người đều quay chung quanh lực lượng truyền thừa kia chuyển động, toàn bộ sinh tử ký thác vào lực lượng truyền thừa. Thế lực như vậy, mới có thể cường đại vĩnh hằng.
Mù quáng khuếch trương thế lực, khuếch trương địa bàn, tuy biểu hiện ra không thể nghi ngờ là tăng cường thực lực, nhưng loại thực lực trên giấy này, ở thời khắc mấu chốt căn bản không được việc.
Nếu như hạch tâm tông môn suy sụp, địa bàn nhiều hơn nữa cũng là phù vân, tan đàn xẻ nghé.
– Cao tầng của Cửu Dương Thiên Tông, hoặc là tên điên, hoặc là cuồng nhân. Đừng nói 3000 phân đà, dù ba vạn phân đà, nếu không thể để cho người cam tâm tình nguyện thần phục, cái kia đều là phù vân.
Giang Trần lắc đầu than nhẹ, hắn cũng biết, so với Cửu Dương Thiên Tông, Bảo Thụ Tông thật sự là quá nhỏ bé.
Ở trước mặt Nhất phẩm tông môn như Cửu Dương Thiên Tông, dù Bảo Thụ Tông lại đoàn kết, không khuất phục, cũng không có khả năng ngăn cản được Cửu Dương Thiên Tông.
Hiện tại phảixem Cửu Dương Thiên Tông vì cái phân đà này, đến cùng cam lòng đầu nhập bao nhiêu.
Hoàng Nhi ngược lại hơi quái lạ, nghe Giang Trần nói, nếu đổi lại là người khác, Hoàng Nhi nhất định cho là hắn nói bốc phét, ra vẻ cao thâm.
Nhưng mà Giang Trần nói, hết thảy lại có vẻ tự nhiên như vậy, là chân chính trải qua suy nghĩ sâu xa, mà không phải ăn nói lung tung.
– Lấy kiến thức của Giang công tử, nếu Thuấn lão nghe được, chắc chắn sẽ coi là tri âm. Quả thật, ở thế giới này, thế lực cường đại chính thức, không phải loại tông môn ngang ngược càn rỡ, xúc tu trải rộng khắp nơi, mà là những lực lượng ẩn mà không ra kia. Một khi những thế lực này xuất động, Nhật Nguyệt biến sắc, Sơn Hà nghiền nát, thậm chí trật tự sụp đổ...
– Ân? Ý tứ của Hoàng Nhi cô nương, là Cửu Dương Thiên Tông này, mặc dù là Nhất phẩm tông môn, nhưng còn không phải thế lực mạnh nhất của Thần Uyên Đại Lục?
Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, khẽ gật đầu.
Bất quá, nàng lại không có giải thích thêm cái gì. Không phải nàng rụt rè, cũng không phải ra vẻ cao thâm. Mà là không muốn nói quá nhiều, ảnh hưởng đạo tâm của Giang Trần.
Chỉ là, Giang Trần rất hiếu kỳ, thuần túy chỉ là hiếu kỳ đối với thế giới này, về phần nó mạnh bao nhiêu, Giang Trần thật đúng là không quá để ý.
Bởi vì, thế lực cường thịnh hơn nữa, cũng chỉ là một vị diện mà thôi. Vị diện, cuối cùng là dưới Chư Thiên.
– Giang công tử cũng không cần sầu lo, thiên tài giống như ngươi, chỉ là bởi vì chế ngự ở liên minh 16 nước, bằng không mà nói, dùng thiên phú của ngươi, nếu như sinh ra ở Thượng Bát Vực, thì đã sớm danh chấn thiên hạ. Bất quá, vấn đề xuất thân, ảnh hưởng chỉ là giai đoạn trước, võ đạo chi lộ dài dằng dặc, dùng thiên phú của công tử, sớm muộn gì cũng sẽ đuổi theo. Trở thành nhân vật chúa tể Thần Uyên Đại Lục.
Hoàng Nhi cũng lo lắng tâm tình của Giang Trần chịu ảnh hưởng, lời nói này, nửa là tán dương, nửa là cổ vũ.
Giang Trần tiêu sái cười cười:
– Hoàng Nhi cô nương không cần phải lo lắng ta, Giang mỗ chưa từng vì xuất thân mà phiền não. Hơn nữa, ta rất nhận đồng câu nói kia của Hoàng Nhi tiểu thư, xuất thân cho tới bây giờ không là vấn đề, võ đạo chi lộ dài dằng dặc, người trước chạy, chưa hẳn có thể chạy đến cuối cùng.
Gặp thái độ của Giang Trần rộng rãi như vậy, Hoàng Nhi cũng vui vẻ. Nàng vốn lo lắng ảnh hưởng đạo tâm của Giang Trần, hôm nay xem ra, ngược lại là mình quá lo lắng.
Đang lúc nói chuyện, ngoài sân nhỏ, bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Câu Ngọc.
– Hoàng Nhi muội muội, Thiếu chủ nhà ta có ở đây không? Thiên Diệp lão tổ và Trọng Lâu lão tổ tìm hắn.
– Là Câu Ngọc tỷ tỷ.
Hoàng Nhi vươn người đứng dậy, đi tới mở cửa, kéo tay Câu Ngọc vào.
– Thiếu chủ.
Giang Trần cười cởi mở:
– Ngươi và Hoàng Nhi cô nương ngồi một chút, ta đi xem lão tổ triệu hoán có chuyện gì quan trọng.
Hoàng Nhi mỉm cười, nhìn bóng lưng Giang Trần ly khai, trên mặt treo mỉm cười thản nhiên.
Câu Ngọc cười hì hì:
– Hoàng Nhi muội muội, nhìn Thiếu chủ nhà ta như vậy, có phải nhìn trúng hắn hay không?
Hai nữ hài tử này ở chung lâu như vậy, tuy tính cách hoàn toàn bất đồng, nhưng lại cực kỳ hòa hợp.
Câu Ngọc hào phóng mạnh mẽ, lôi lệ phong hành. Dám yêu dám hận, ngôn ngữ trực tiếp.
Mà Hoàng Nhi thoải mái, khéo hiểu lòng người, cho người một loại cảm giác như tắm gió xuân.
Nghe Câu Ngọc trêu ghẹo như vậy, Hoàng Nhi chỉ nhẹ nhàng cười cười, lông mi thật dài nhẹ nhàng nhảy lên vài cái, trong con ngươi giống như thu thủy, lại không một chút tạp chất, không giận dỗi, không phiền muộn, cũng không ảo não.
– Câu Ngọc tỷ tỷ, Thiếu chủ nhà của ngươi không phải vật trong ao, nghĩ đến, lúc này liên minh 16 nước, tất nhiên đã có vô số thiếu nữ si mê hắn, chẳng lẽ ngươi còn muốn Thiếu chủ nhà của ngươi thêm một phần phiền não nữa sao?
Ngữ khí của Hoàng Nhi nhẹ nhõm, mang theo vài phần vui đùa, nhưng lại xảo diệu bỏ qua lời nói của Câu Ngọc.