Chương 1826: Giá lâm Vẫn Thiên hội (1)

Độc Tôn Tam Giới

Lê Thiên 03-07-2023 16:51:40

- Cho nên ngươi mới cầm Thiên Oánh thảo với Đan Hỏa thành đấu giá? Giang Trần hỏi. - Đan Hỏa thành tuy rằng cũng có nguy hiểm, thế nhưng Đan Hỏa thành so với Sương Nguyệt thành mà nói, ít nhiều còn có nguyên tắc một chút. Sương Nguyệt thành này những thế lực ngoài sáng hay trong tối đều đen như nhau. Nếu như tiểu nhân cầm Thiên Oánh thảo tới dược phổ trong Tam Hà nhai đấu giá, đừng nói là lấy được linh thạch, có thể toàn thân trở ra hay không cũng là một vấn đề lớn. Lưu Chấn cười thảm nói: - Nếu như không phải vì huynh đệ, loại địa phương quỷ quái như Sương Nguyệt thành này, một ngày tiểu nhân cũng không muốn dừng chân. Có thể nhìn ra được, ấn tượng của Lưu Chấn đối với Sương Nguyệt thành vô cùng kém. Đương nhiên, võ giả Nguyên Cảnh ở bất kỳ nơi nào trên bát vực đều là tồn tại trung đẳng thấp kém. Ở loại địa phương như Sương Nguyệt thành này càng không có cảm giác an toàn gì đáng nói. - Ngươi gom đủ năm ức vạn Thánh linh thạch chưa? Giang Trần bỗng nhiên hỏi. Trên mặt Lưu Chấn hiện lên vẻ ảm đạm: - Chỉ có khoản mà Thiệu công tử đấu giá, sau đó lại bị Tịnh Phần điện trừ phí thủ tục. Tiểu nhân định thêm một gốc Thiên Oánh thảo, xem bọn họ có thỏa mãn hay không. Giang Trần im lặng, một gốc Thiên Oánh thảo ở chỗ đấu giá hội bán được cái giá bốn ức vạn, ngươi cầm một g ốc Thiên Oánh thảo, lại cầm theo mấy ức vạn Thánh linh thạch. Đây không phải là hành động phá gia chi tử sao? Chẳng lẽ Thiên Oánh thảo thực sự nhiều tới mức dùng mãi không hết? - Lưu Chấn, hiện tại ta hỏi ngươi một câu, ngươi phải nói thật. Rốt cuộc ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo? Ta nguyện ý dùng một ức năm ngàn vạn Thánh linh thạch mua một gốc. Có bao nhiêu mua bấy nhiêu. Ánh mắt Giang Trần chân thành, tận lực làm ra vẻ mình không nóng vội như vậy. Bởi vì hắn biết rõ loại võ giả Nguyên Cảnh như Lưu Chấn có chút mẫn cảm, nếu như biểu hiện trên mặt hắn quá gấp gáp. Chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ nhiều, lo được lo mất. khi đó chỉ sợ cũng không có nói thật. Lưu Chấn do dự. Không thể không nói, hắn có chút động tâm. Tuy rằng trong lòng ít nhiều có chút sợ hãi, một loại sợ hãi bản năng với cường giả. Sợ hãi mình chịu thiệt. Thế nhưng những kinh nghiệm lần lượt trải qua nói cho hắn biết, mấy người kia nhân phẩm ít nhất còn tin được. So với người Vẫn Thiên hội vẫn còn tốt hơn nhiều. Thấy Lưu Chấn có chút do dự, Vô Song đại đế nghiêm túc nói: - Tiểu tử, dùng tu vi của ngươi vốn không có tư cách cò kè mặc cả. Lão đệ nhà ta khách khí nói giao dịch với ngươi, nếu như ngươi còn không biết tốt xấu như vậy. Lời nói không dễ nghe một chút. Hiện tại chúng ta rời khỏi, có lẽ sau một khắc ngươi sẽ phải phơi thây đầu đường. Lại nói, nếu như chúng ta muốn hại ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể thong dong đi vào Sương Nguyệt thành này sao? Nếu như lão đệ nhà ta muốn đoạt Thiên Oánh thảo của ngươi. Ngươi cảm thấy mình có thể không giao ra sao? Những lời này của Vô Song đại đế mặc dù quá thẳng thắn, thế nhưng lại là sự thực. Nếu như mọi người có thực lực cùng cấp, vậy quả thực có thể cò kè mặc cả, thậm chí là cự tuyệt. Nhưng mà hiện tại, Lưu Chấn này rõ ràng có việc cầu bọn họ, mà còn lo này lo kia, không có thoải mái một chút nào. Giống như bọn họ chiếm tiện nghi của hắn vậy. Chuyện này khiến cho Vô Song đại đế có chút không thích. - Lưu Chấn, có lẽ ta là người duy nhất nguyện ý giao dịch công bằng với ngươi. Một gốc Thiên Oánh thảo, giá trị thực tế trên thị trường cũng chỉ có như vậy. Đương nhiên ta cũng thừa nhận, linh dược Thiên cấp lưu thông bên ngoài rất ít. Nhưng mà trong tay ngươi, chưa hẳn đã là chuyện tốt. Còn không bằng đổi thành linh thạch. Lưu Chấn quả thực đã động tâm, Thiên Oánh thảo quả thực đáng giá, thế nhưng đối với hắn mà nói, muốn dùng Thiên Oánh thảo chuyển hóa thành linh thạch thực tế mà nói, nguy hiểm vô cùng lớn. Bất luận lúc nào hắn xuất ra một gốc linh dược Thiên cấp, chỉ sợ sẽ bị người ta nhìn chằm chằm vào. Đối với cường giả Đại đế mà nói, xuất ra linh dược Thiên cấp không là chuyện đáng vào đâu. Thế nhưng mà hắn chỉ là một võ giả Nguyên Cảnh, xuất ra linh dược Thiên cấp, muốn làm cho người ta không chú ý cũng khó. - Lưu Chấn, bổn đế chỉ nói một câu cuối cùng. Nếu như ngươi lo lắng chúng ta hại ngươi, thì ngươi không cần phải lo lắng. Bổn đế dùng danh nghĩa đại đế cam đoan với ngươi, sau khi giao dịch tuyệt đối không hại độc thủ với ngươi. Nói thật, ngươi cảm thấy huynh đệ nhà ta là loại người này sao? Lưu Chấn vội vàng lắc đầu: - Không, không, không, tiểu nhân đương nhiên không có ý này. Tiểu nhân không phải là kiêng kỵ mấy vị đại nhân. Càng không có ý đề phòng mấy vị đại nhân. Thực sự là... - Cái gì? - Thực sự là những Thiên Oánh thảo này không phải của một mình tiểu nhân. Lưu Chấn nói rõ: - Những Thiên Oánh thảo này là huynh đệ kia của tiểu nhân cùng nhau phát hiện, trong đó có một phần của hắn. Khi chưa được hắn đồng ý, tiểu nhân không dám làm chủ. - Bằng hữu của ngươi có tu vi gì? Giang Trần hiếu kỳ hỏi. - Chẳng lẽ tu vi của hắn so với ngươi còn mạnh hơn rất nhiều sao? Nếu nói như vậy sao các ngươi lại đi cùng nhau? - Không, không, không. Hắn cũng chỉ có tu vi Nguyên Cảnh, nhưng mà thiên phú của hắn kỳ lạ, tốc độ phát triển rất nhanh. Tiềm lực võ đạo của hắn rất lớn. Chỉ tiếc không biết vì sao khi hắn còn trẻ không có bị thế lực tông môn lớn nhìn trúng. Điều này quả thực rất là kỳ quặc. - Tu vi Nguyên Cảnh, Thiên Oánh thảo quả thực các ngươi không dùng được. Giang Trần dẫn dụ từng bước. - Tiểu nhân biết rõ là không dùng được, tiểu nhân chỉ sợ... Chỉ sợ sau khi giao dịch, sau đó hắn sẽ mất hứng. Có thể nhìn ra được, mặc dù Lưu Chấn có chút hèn mọn, bỉ ổi, nhát gan, thế nhưng mà lại là người nghĩa khí. Người có thể mạo hiểm cứu bằng hữu, không có độc chiếm Thiên Oánh thảo mà bỏ trốn mất dạng, đây quả thực không phải là thứ mà người bình thường có thể làm được. Phải biết rằng một võ giả Nguyên Cảnh bôn ba từ Đan Hỏa thành tới Sương Nguyệt thành phải trải qua nguy hiểm bao nhiêu. - Có thể nhìn ra được tình bằng hữu của các ngươi rất sâu đậm. Ta rất bội phục, như vậy đi. Bộ phận kia chúng ta đợi cứu hắn ra rồi nói sau. Trong phần của ngươi có bao nhiêu gốc Thiên Oánh thảo? Giang Trần cười nhạt nói: - Có bao nhiêu ta mua bấy nhiều. Đúng rồi, Thiên Oánh thảo là tài liệu chủ yếu luyện chế Thánh Tiếu đan. Ngày sau ngươi đột phá Thánh Cảnh, ta có thể đưa cho ngươi một khỏa Thánh Tiếu đan miễn phí. Cho ngươi ở tu vi Thánh Cảnh tăng lên một trọng cảnh giới. Hai mắt Lưu Chấn sáng ngời, giờ phút này hắn đã thực sự động tâm, cắn răng một cái, gật đầu nói: - Tốt, lúc trước chúng tiểu nhân phát hiện ra tổng cộng mười tám gốc Thiên Oánh thảo. Đã định mỗi người chín gốc. Lần này vì cứu hắn, tiểu nhân đấu giá một gốc, lại đưa hai gốc cho các đại nhân làm thù lao. Hiện tại còn có một gốc đưa cho các đại nhân. Như vậy đã tiêu hao mất bốn gốc. Chia đôi ra, mỗi người được phân chia một nửa. Như vậy tiểu nhân còn có bảy gốc Thiên Oánh thảo.