Hắn giận là Xích Đỉnh trung vực này lại đem người Đan Kiền Cung trở thành hàng hóa mà giao dịch, loại giao dịch này rất rõ ràng là coi người Đan Kiền Cung hắn như là nô nệ.
Sợ đó chính là Lưu Ly vương thành này hắn từ trong Sơn Hà chí cũng đã hiểu được một chút, biết rõ địa vị của thế lực thần bí này trong Bát vực.
Ngay cả Cung Vô Cực cũng không muốn đi trêu vào thế lực này, muốn từ trong tay Lưu Ly vương thành cứu mọi người ra, độ khó so với cứu từ trong tay Xích Đỉnh trung vực còn lớn hơn.
- Xích Đỉnh trung vực.
Giang Trần âm thầm nắm chặt hai tay.
- Giang công tử, Lưu Ly vương thành cách nơi này vô cùng xa. CHo dù mấy ngày đêm không ngừng phi hành chỉ sợ cũng phải mất mấy tháng. Muốn cứu người vẫn nên khởi hành sớm một chút thì hơn.
Hoàng Nhi nghe nói đám người Câu Ngọc bị bán cho Lưu Ly vương thành, trong lòng cũng lo lắng không thôi.
Giang Trần gật gật đầu nói:
- Nên lập tức khởi hành, Cung Vô Cực cùng hai tông hỗn đản kia muốn tính toán ta. Dù sao ta cũng phải khiến cho bọn chúng nhớ lâu một chút.
Giang Trần suy nghĩ một hồi, một kế hoạch sơ bộ hình thành trong đầu hắn.
- Hoàng Nhi cô nương, lần này còn phải cần cô nương phối hợp một chút.
Giang Trần nở nụ cười có thâm ý.
- Được.
Hoàng Nhi căn bản không cần hỏi phối hợp như thế nào.
- Nàng mang theo Cung Kỳ này làm ra chút động tĩnh, tốt nhất là khiến cho tiểu tử này phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bởi vì như vậy nhất định có thể dẫn đi mấy cường giả cùng Cung Vô Cực. Ta ở lại đây, thừa cơ giết mấy gia hỏa của Lôi Âm môn và Cự Côn tông, trước tiên thu một chút tiền lãi.
Chuyện này đối với Hoàng Nhi mà nói, không có một chút khó khăn nào. Có phù lật chạy trốn cường đại, coi như là Cung Vô Cực cũng chưa chắc đuổi theo được Hoàng Nhi.
Cho dù có đuổi theo, có con tin là Cung Kỳ trong tay, cũng không cần phải lo lắng tới vấn đề an nguy của Hoàng Nhi.
- Sau khi chuyện thành công, chúng ta sẽ tới nơi này tụ họp. Ngày đầu tiên ở nơi này, ngày đầu tiên không thể tụ hợp thì ngày hôm sau tới nơi này... Ngày thứ ba tới nơi này ...
Giang Trần chỉ vào địa đồ của Vạn Tượng Cương Vực, chỉ từng vị trí.
Hoàng Nhi cực kỳ thông minh, đối với kế hoạch của Giang Trần chỉ nghe qua đã lập tức hiểu được.
- Giang công tử, cẩn thận. Tất cả nên đặt an nguy của bản thân làm trọng.
Hoàng Nhi mở miệng dặn dò Giang Trần một chút.
- Nàng cũng thế.
Giang Trần trịnh trọng nói.
Hai người sau khi tách ra, Giang Trần đợi Hoàng Nhi đi trước, sau khi hắn bấm đốt ngón tay, thân thể bỗng nhiên động đậy, giống như quỷ mị biến mất trong hư không.
Biên cảnh Đan Kiền Cung, Cung Vô Cực cùng người hai tông đã bố trí kế hoạch vây giết Giang Trần gần như hoàn tất. Hiển nhiên lúc này bọn họ nhất định phải cứu được Cung Kỳ.
- Cung đại nhân, xin đại nhân yên tâm. Chỉ cần dược vật của đại nhân phát huy tác dụng. Muốn bắt Giang Trần này nhất định sẽ dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó ... Hắc hắc.
Môn chủ Lôi Âm môn cười rộ lên, vô cùng âm hiểm.
- Không nên khinh địch, ta nói rồi, đây chỉ là một trong những kế hoạch của chúng ta. Vạn nhất kế hoạch đầu tiên không được thì sẽ áp dụng kế hoạch dự trữ. Các ngươi phải chuẩn bị cho tốt.
Cung Vô Cực đã vạch ra ba kế hoạch, kế hoạch một không thành sẽ lập tức khởi động kế hoạch thứ hia, tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ một chút sai lầm nào.
Trong lúc mấy người đang thương nghị thì bỗng nhiên trong hư không truyền đến một tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng kêu thảm thiết này là của một thiếu niên, chỉ cần nghe đã nhanh chóng nhận ra được đây là thanh âm của Cung Kỳ.
Sắc mặt Cung Vô Cực lạnh lẽo, nói:
- Là Kỳ nhi?
Môn chủ Lôi Âm môn cùng tông chủ Cự Côn tông nhìn nhau, hiển nhiên bọn họ cũng nghe được.
Bầu không khí lập tức trở nên cực kỳ áp lực, khẩn trương.
Trong hư không lại truyền đến một tiếng kêu thảm thiết:
- Giang Trần, tên vương bát đản này, đừng để rơi vào trong tay ta ... A a...
Lần này ai cũng nghe được, đây rõ ràng là thanh âm của Cung Kỳ.
Biểu hiện trên mặt tất cả mọi ng ười đều vô cùng sửng sốt. Giang Trần này không phải đang ở Đan Kiền Cung sao? Cách nơi này vô cùng xa, thanh âm làm sao có thể truyền tới nơi này?
Chẳng lẽ chuyện đã lộ?
Giang Trần này cố ý mang Cung Kỳ ra thị uy?
Cung Vô Cực đứng ngồi không yên, trực tiếp lao ra, miệng nói:
- Đi ra xem.
Tông chủ Cự Côn tông liếc môn chủ Lôi Âm môn, nói:
- Đi.
Tuy rằng hai người đoán rằng chuyện này có khả năng là giả, thế nhưng Cung Vô Cực đi, bọn họ cũng không dám biểu hiện ra thái độ của mình. Nếu như lúc này bọn họ không đi theo xem, khi đó Cung Vô Cực sẽ càng thêm giận dữ.
Nhưng mà hai người này cũng là người cẩn thận, dặn dò một phen:
- Các ngươi lấy lại tinh thần cho ta, coi chừng đây là kế điệu hổ ly sơn.
Trưởng lão hai tông đều cười ha hả, nói:
- Tông chủ, yên tâm đi. Tiểu tử này nếu như dám tới, vậy thì chúng ta sẽ khiến cho hắn có đi mà không có về.
Tinh anh hai tông đều tụ tập ở nơi này, cường giả như mây, chỉ là một Giang Trần, bọn họ căn bản không cần sợ hãi.
Trong mắt bọn họ, Giang Trần có thể bắt đi Cung Kỳ là dựa vào quỷ kế, là đánh lén. Giao phong chính diện, Giang Trần này trừ phi là điên, nếu không tuyệt đối không dám động vào đội ngũ tinh anh như bọn họ.
Trừ phi hắn ta muốn chịu chết.
Tuy rằng ngoài miệng nói vậy, thế nhưng các trưởng lão hai tông cũng không dám coi thường, tất cả đều đứng lên, tự mình tuần tra, đồng thời còn nói:
- Tất cả mọi người giữ vững tinh thần. Vạn nhất tiểu tử Giang Trần này không có mắt, xông tới nơi này thì cũng là cơ hội để cho mọi người kiến công, lập nghiệp.
- Hắc hắc, chỉ sợ tiểu tử này không tới.
- Nếu như hắn ta dám tới. Vừa vặn bắt hắn luôn a.
- Làm sao có thể? Hắn có lá gan tới hay sao?
- Đúng, tiểu tử này đánh lén Đinh Quang Vinh sư huynh, lại bắt đi Cung thiếu. Quỷ kế đa đoan, nếu như chính diện công kích, hắn ta có bao nhiêu bổn sự chứ?
Người hai tông đối với Giang Trần này ít nhiều có chút không phục.
Hiển nhiên cùng là tông môn tứ phẩm, trong lòng bọn họ luôn có cảm giác ưu việt. cảm thấy tông môn tứ phẩm trong Xích Đỉnh trung vực so với tông môn tứ phẩm trong Vạn Tượng Cương Vực lợi hại hơn.
Giang Trần bất quá chỉ là một thiên tài của tông môn tứ phẩm trong Vạn Tượng Cương Vực, mấy ngày nay lại áp chế mọi người, cho nên trong đầu người hai tông này đều có một cỗ lửa giận ngút trời, thậm chí còn muốn khiến cho Giang Trần biết thế nào là lễ độ.
Trong khi nói chuyện, trong hư không đột nhiên vang lên một tiếng cười.
Sau đó một đạo thanh âm lạnh nhạt vang lên:
- Chỉ là ta lại thực sự tới đây a.
Thanh âm còn chưa dứt, đột nhiên bên ngoài, bên trong toát ra vô số dây leo, dây leo kia giống như vô số đóa hoa sen nở, điên cuồng công kích về phía đám người này.
- Tỉnh táo, đừng hoảng hốt.
- Vững vàng cho ta, hắn ta chỉ có một mình, mọi người đừng sợ.