Chương 1781: Thu hoạch lớn (1)

Độc Tôn Tam Giới

Lê Thiên 03-07-2023 16:51:40

̣ch lớn. (1) Hạ viện chủ nghe vậy, trong đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: - Cái gì? Ngươi nói đại tông phái thượng cổ? Là... Là Đan Tiêu cổ phái sao? Trong lòng Giang Trần chấn động, trên mặt chỉ mỉm cười. Đan Tiêu cổ phái? Xem ra Thien Thiền cổ viện này quả thực có quan hệ với Đan Tiêu cổ phái. Bằng không mà nói, sao nàng ta lại nói ra tên của Đan Tiêu cổ phái. Phải biết rằng Đan Tiêu cổ phái từ thời thượng cổ tới nay đã phong ấn sơn môn, truyền thừa tuyệt tự. - Thực sự là Đan Tiêu cổ phái sao? Hạ viện chủ si ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Giang Trần. trong đôi mắt xinh đẹp bắn ra sự khát vọng, kích động hỏi: - Thiệu lôi chủ, ta cả gan hỏi một câu. Tư liệu về trận pháp này là ngươi nhìn thấy ở đâu? Hiển nhiên chuyện này đối với Hạ viện chủ mà nói, là một tin tức cực kỳ khiếp sợ. Có khả năng liên quan tới số mệnh của cả Thiên Thiền cổ viện. Giang Trần cười nhạt một tiếng: - Ở một nơi mà các ngươi không có khản năng đi được. - Không có khả năng đi được? Hạ viện chủ lẩm bẩm nói: - Vậy rốt cuộc là địa phương nào? Thiệu lôi chủ, việc này đối với Thiên Thiền cổ viện ta mà nói, vô cùng quan trọng, mong Thiệu lôi chủ nói rõ hơn. Giang Trần từ trong thái độ của Hạ viện chủ này trên cơ bản đã xác định, Thiên Thiền cổ viện cho dù không có quan hệ trực tiếp với Đan Tiêu cổ phái, cũng có quan hệ gián tiếp. - Trận đồ này ta nhìn thấy trong Vạn Uyên đảo. Tạm thời Giang Trần không có khả năng nói chuyện bí cảnh Huyễn Ba sơn cho người Thiên Thiền cổ viện biết được. Vạn Uyên đảo? Nghe thấy ba chữu này, phản ứng của Hạ viện chủ kia giống như phản ứng của đám người Vô Song đại đế, Cao Phó viện chủ trước đó như đúc. Hai mắt khẽ động, đột nhiên thân thể mềm mại của Hạ viện chủng nhoáng lên một cái, thất thanh nói: - Ngươi... Ngươi nói là chỗ kia? Giang Trần lạnh nhạt gật đầu, một khi hắn đã tự nói ra cái thân phận này, muốn nói dối thì phải tiếp tục. Không thể không nói, ba chữ Vạn Uyên đảo này giống như có ma lực vậy. Nghe thấy ba chữ này, cho dù người có địa vị cao, thực lực có mạnh hơn nữa, phản ứng đều không sai biệt lắm. Khiếp sợ, vẫn là khiếp sợ. Hạ viện chủ kia ngây ngốc cả buổi mới lẩm bẩm nói: - Vạn Uyên đảo, Vạn Uyên đảo... Địa phương trong truyền thuyết kia thực sự tồn tại hay sao? Giang Trần mỉm cười một tiếng: - Tại sao các ngươi đều cảm thấy Vạn Uyên đảo không tồn tại? Hạ viện chủ than nhẹ một tiếng, nói: - Không phải là chúng ta cảm thấy nó không tồn tại, mà là Vạn Uyên đảo thực sự quá mức thần bí. Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu cường giả cương vực nhân loại, dốc hết tâm huyết, muốn tìm kiếm địa phương mở ảo trong truyền thuyết kia, thế nhưng thủy chung vẫn không có tin tức gì. Người nói tới Doanh châu, thế nhưng đều không biết nó ở đâu. Doanh châu cũng là địa phương của tiên gia trong truyền thuyết. Bao nhiêu người đi cầu tiên nhân mà không thấy nơi này. Giang Trần khoát tay nói: - Bỏ đi, trận đồ ta đã hoàn thiện, xem một chút đi. Hắn đem trận đồ đã hoàn thiện lấy ra, trực tiếp ném cho Hạ viện chủ. Hạ viện chủ không ngờ Giang Trần lại hào phóng như vậy, dưới tình huống còn chưa lấy Thánh linh thạch ra mà đã trực tiếp đem trận đồ cho nàng xem. Đây không phải là khí độ mà người bình thường có thể có được. Chỉ liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt Hạ viện chủ thoáng cái biến đổi. Sau đó biểu lộ của nàng cực kỳ ngưng trọng. Trong mắt cũng không thể nào che dấu được sự kinh ngạc. Trận đồ của Thiên Thiền cổ viện bọn họ cung cấp cực kỳ qua loa. Mà trận đồ sau khi hoàn thiện rõ ràng đã rõ ràng, chi tiết hơn rất nhiều. Chỉ cần là người trong nghề là có thể nhìn ra thật giả. Hạ viện chủ ở phương diện trận đồ cũng hao phí vô số tâm huyết nghiên cứu, xem xét một cái đã biết đây ro ràng là người trong nghề ra tay. Mãi một lúc lâu sao trong mắt Hạ viện chủ tràn ngập vẻ sợ hãi lẫn vung mừng, lưu luyến thu ánh mắt mình lại. Hai mắt nhìn về phía Giang Trần, trong mắt tràn ngập vẻ kính nể. Mà bên trong vẻ kính nể kia còn có một phần nghi hoặc. Nhưng mà Hạ viện chủ cuối cùng cũng không có nói gì nữa, nàng đem số lượng linh thạch đã định trước lấy ra, giao cho Giang Trần, nhìn Giang Trần thật sâu rồi nói: - Thiệu lôi chủ, ta không ngờ tới, vấn đề này lại được giải quyết trong tay một người trẻ tuổi như vậy. Tài không đợi tuổi a. Tài không đợi tuổi a. Trong giọng nói của Hạ viện chủ tràn ngập tán thưởng, phát ra lời mời với Giang Trần: - Thiệu lôi chủ, ta đại biểu Thiên Thiền cổ viện, chính thức phát ra lời mời với ngươi. Hy vọng ngươi có thời gian thì tới thăm Thiên Thiền cổ viện chúng ta, đi thăm một chsut. Thiên Thiền cổ viện chúng ta ở khu vực đông nam của bát vực. Đất rộng của nhiều, địa linh nhân kiệt. Quan trọng nhất là Thiên Thiền cổ viện chúng ta có thừa mỹ nữ. Nếu như Thiệu lôi chủ còn độc thân, càng nên đi tới Thiên Thiền cổ viện chúng ta thăm thú một chút a. Giang Trần nhịn không được cười lớn lên. Thiên Thiền cổ viện hắn nhất định sẽ đi, nhưng mà tuyệt đối không phải vì có mỹ nữ mới đi. Thấy Giang Trần không có ý kiến, Hạ viện chủ dặn đi dặn lại, nói: - Thiệu lôi chủ, nhớ rõ a. Cánh cửa của Thiên Thiền cổ viện tùy thời mở rộng chào đón ngài. Giang Trần tùy ý cười, khoát khoát tay. Sau khi giải quyết cả ba vấn đề Chí tôn, Giang Trần vốn tưởng rằng sẽ được nghỉ ngơi. Thế nhưng không ngờ rằng, Hạ viện chủ của Thiên Thiền cổ viện vừa rời đi, Vương Học Thông đại sư lập tức chạy tới. Vẻ mặt kinh ngạc không thôi: - Thiệu lôi chủ, kia... Hình như là người của Thiên Thiền cổ viện đúng không? Vấn đề của Thiên Thiền cổ viện bọn họ. . Chẳng lẽ... Chẳng lẽ đã bị ngươi giải quyết? Vương Học Thông đại sư chủ yếu là nghiên cứu trận pháp nhất đạo, hắn đối với trận pháp cực kỳ si mê, cho nên bất cứ chuyện gì về trận pháp, hắn đều vô cùng hứng thú. Vấn đề của Thiên Thiền cổ viện kia, trước đó hiển nhiên Vương Học Thông đại sư cũng đã từng tiếp xúc qua. Thế nhưng hắn cũng luôn mờ mịt, khó hiểu. Chỉ là hắn không giải quyết nổi, lại không biết được là trận pháp thượng cổ được truyền thừa xuống. Cho nên nhìn thấy Hạ viện chủ dùng vẻ mặt lưu luyến rời đi. Vương Học THông đại sư liền nhìn ra một chút mánh khóe, trong lòng tự nhiên khiếp sợ không thôi. Nhịn không được mà muốn tới tìm hiểu tình huống một chút. Theo hắn phỏng đoná, Thiệu lôi chủ này nhất định đã giải quyết được vấn đề kia. Bằng không Hạ viện chủ của Thiên Thiền cổ viện kia sẽ không có khả năng vui vẻ rời khỏi Thưởng Kim lôi đài như vậy. Giang Trần biết rõ loại chuyện thế này cũng không dấu diếm được, cho nên hắn cười hắc hắc: - Trận đồ kia, lúc đầu khi ta còn ở Vạn Uyên đảo, vừa hay nhìn thấy qua. Cho nên... Mới sửa mái nhà dột như vậy a. Vương Học Thông đại sư há hốc miệng, có thể nhét đủ một chiếc bánh bao. Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hắn có chút không tin. Thế nhưng mà lại không thể không tin. Nếu không nói như vậy. Thì nên giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói người trẻ tuổi này là trận pháp đại sư? So với Vương Học Thông hắn còn mạnh hơn?