Giang Trần hắn không có phát hiện, thần điểu Chu Tước không có phát hiện ra. Tám huynh đệ Cự thạch nhất tộc cũng không có phát hiện. Đáng sợ nhất chính là ngay cả ma chủ Thiên ma không ai bì nổi kia, có ma thức cường đại như vậy, vậy mà cũng không có phát hiện ra. Từ đầu chí cuối, tất cả mọi người đều không có phát hiện ra.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau.
Trước kia Giang Trần không hiểu sâu về những lời này, thế nhưng lúc này hắn bỗng nhiên có cảm giác lạnh sống lưng, cảm ngộ rất là sâu sắc.
Thế lực sau lưng chuyện này thực đáng sợ. Đáng sợ không đơn thuần là năng lực ẩn nấp, còn có dã tâm không ai biết của bọn chúng, cùng với năng lực thay đổi hình dạng, cải trang.
Muốn bắt chướp vô cùng giống đám người Vân Lan đại đế đã bị tiêu diệt, dùng giả đánh tráo thật, làm cho những thế lực tông môn của những người kia đều không có chút hoài nghi. Điểm này tuiyeejt đối không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.
Không thể không nói chuyện này khắp nơi đều vô cùng quỷ dị, làm cho Giang Trần sởn hết cả gai ốc.
Ma chủ Thiên ma cũng tốt, Nam Đấu ly tộc cũng tốt, những thứ này tuy rằng đều là uy hiếp đối với Giang Trần, tuy rằng hắn kiêng kỵ, thế nhưng cũng không tới mức ăn không ngon ngủ không yên.
Thế nhưng mà thế lực ẩn giấu phía sau này lại làm cho Giang Trần quả thực có chút đứng ngồi không yên.
Một lúc lâu sau, Tịch Diệt đại đế mới mở miệng nói:
- Thiếu chủ, nói như vậy kẻ đứng sau này có thực lực, nội tình vô cùng đáng sợ a.
Bắt chước một người không khó.
Muốn bắt chước một nhóm người không đơn giản là bắt chiếc. Còn có nhiều nhân thủ, còn phải lý giải thế cục Trầm Hương cốc lúc đó.
Nếu không mà nói, lời nói dối làm sao có thể nói rõ ràng, hoàn hảo như vậy.
Bàn Long đại đế oán hận nói:
- Thiếu chủ, chúng ta không thể bị động như vậy. Phải đứng ra vạch trần bọn họ. Đây nhất định là âm mưu.
- Đúng, nhất định phải vạch trần bọn họ. Những thứ này đều đã chết rồi, nếu như đều là giả mạo, muốn vạch trần bọn chúng rất rõ.
- Không nhất định a. Bởi vì có câu nói là nhiều miệng người có thể nói cho vàng xối, xương cốt mềm nhũn. Nhiều người như vậy, bọn họ cơ hồ đồng thời đứng ra chỉ trích Giang Trần thiếu chủ. Giang Trần thiếu chủ chỉ có một cái miệng, sao có thể tranh luận được nhiều người như vậy?
Có người đầy lòng căm phẫn, có người thì lo lắng vô cùng.
Giang Trần lại nói:
- Mặc kệ độc thủ sau lưng là ai, bôi đen Giang Trần ta. Đơn giản là vì hắn sợ ta. Chính vì hắn sợ ta, cho nên mới không thể không dùng loại phương thức buồn nôn này đối phó với ta.
- Đúng vậy. Thiếu chủ, bọn chúng muốn làm hỏng thanh danh của người. Đả kích uy tín của người. Đả kích uy tín của Lưu Ly vương thành chúng ta. Loại chuyện này, tuyệt đối không thể cho phép nó xảy ra.
- Đúng vậy, thiếu chủ, chúng ta phải phản kích.
- Hiện tại chúng ta nên phát biểu nói rõ, chỉ trích đám người giả mạo kia. Chỉ cần vạch trần đám người giả mạo này, cho dù bọn họ nhảy nhót thế nào, cũng không thể làm nên chuyện gì.
Những người này trong khi nói chuyện đã có khách nhân tới tìm hiểu tin tức.
Người tới rõ ràng là tông chủ Hàn Thiên Chiến của Hạ Vũ Thiên Kiếm tông. Tố Hoàn Chân, Tố viện chủ của Thiên Thiền cổ viện. Hai đại cự đầu này hiện tại có cùng nhịp thở, cùng lợi ích với Lưu Ly vương thành.
Hiển nhiên bọn họ gần đây cũng bị những lời đồn này làm cho lung lay, lần này tới đây, không thể nghi ngờ là muốn từ trong miệng Giang Trần chứng thực chân tướng một việc a.
Hai người này sau khi đi vào, cũng có thể nhìn ra được trong lòng đều có chút lo lắng.
- Giang Trần thiếu chủ, thế cục hiện tại rất là bất lợi a. Cửu Dương Thiên Tông nếu như đứng ở bên Đan Hỏa thành, đi theo gây loạn mà nói. Đối với Chân thiếu chủ mà nói, đối với Lưu Ly vương thành mà nói đều cực kỳ bất lợi. Trên thực tế bọn chúng hiện tại đang vịn vào cái cớ này, phá hỏng khu vực biên cảnh, tội danh rất lớn.
Hàn Thiên Chiến đi thẳng vào vấn đề.
Từ thời thượng cổ tới nay, cường giả nhân tộc đều có một loại ăn ý, tuyệt đối không thể đụng vào khu vực biên giới. Bất kể là khu vực biên giới này thế nào, võ giả nhân tộc, nhất là võ giả đỉnh phong, tuyệt đối không thể đi vào trong khu vực biên giới, vượt qua khu vực này.
Nếu nhưu đám người Đan Hỏa thành vin vào cái cớ này đi làm loạn, không thể nghi ngờ là đả kích Lưu Ly vương thành, là cái cớ tốt nhất để đả kích uy tín của Giang Trần.
Cương vực nhân loại hiện tại có rất nhiều người ủng hộ Giang Trần. Hơn nữa số lượng này còn không ngừng khuếch trương.
Từ thế cục xem ra, có lẽ Lưu Ly vương thành đã siêu việt Đan Hỏa thành. Trở thành thế lực đứng đầu bát vực.
Dưới loại cục diện này, Đan Hỏa thành hoàn toàn có động cơ làm như vậy.
Thế nhưng mà Giang Trần lại cảm thấy, cho dù là Đan Cực đại đế chỉ sợ cũng không có bản lĩnh đó. Có thể thoáng cái khiến cho tất cả võ giả bên ngoài Trầm Hương cốc mất tishc.
Cho nên Giang Trần cho rằng, chuyện này có lẽ Đan Cực đại đế cũng không phải độc thủ sau màn. Nhiều lắm thì Đan Cực đại đế này cũng chỉ có tác dụng hỗ trợ mà thôi.
Đương nhiên, thứ hiện tại Giang Trần lo lắng nhất không phải là những tin đồn này, mà là tung tích của Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu.
Hiện tại Giang Trần cũng có chút hoài nghi, Vô Song đại đế và Hòe Sơn nhị tiêu hẳn đã bị người ta bắt đi. Chuyện này khiến cho Giang Trần rất là phiền muộn. Bị người ta bắt đi, như vậy vẫn còn tốt. Thứ Giang Trần lo lắng nhất chính là bọn họ vẫn lạc một cách khó hiểu.
Đây là tổn thất mà Giang Trần không có cách nào thừa nhận.
Tố Hoàn CHân cũng lên tiếng:
- Giang Trần thiếu chủ, ta và Hàn tông chủ đều không tin ngươi là loại người xúc động như vậy. Chúng ta đều cảm thấy, ngươi có lẽ nên đứng ra, trách cứ bọn chúng, thanh minh, biểu hiện sự trong sạch của ngươi với thế nhân. Nếu không, ngươi cứ để cho bọn chúng tô đen, đối với danh dự Lưu Ly vương thành, đối với cương vực nhân loại tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
Nếu như Lưu Ly vương thành thân bại danh liệt, vậy cương vực nhân loại tất sẽ lâm vào trong trạng thái hỗn loạn trong thời gian ngắn.
Dù sao hiện tại rất nhiều người cũng đã xem Lưu Ly vương thành trở thành núi dựa lớn duy nhất trong cương vực nhân loại.
- Chư vị, các ngươi cảm thấy thế nào?
Có thể nhìn ra được Tố Hoàn Chân quả thực rất quan tâm tới số mệnh Lưu Ly vương thành, trên mặt nàng, vẻ lo lắng và suy nghĩ kia không có chút che dấu nào.
Tất cả mọi người nhìn qua Giang Trần, không dám mở miệng. Thậm chí Giang Trần không có giải thích, bọn họ cũng không dám nói ra chuyện Vân Lan đại đế đã chết ra.
Dù sao việc này nói ra, người ở bên ngoài nhìn vào, người ta sẽ coi bọn họ là kẻ điên.
Cho nên tất cả mọi người nhìn qua Giang Trần. Chờ ý tứ cuối cùng của thiếu chủ như hắn.
- Nhị vị từ xa mà tới, những chuyện này có lẽ không nên dấu diếm các ngươi.
Giang Trần lại nói vắn tắt chuyện đám người Vân Lan đại đế, tất cả đều nói qua một lần.
-