́t đấu cường thế. (2)
Khổng Tước Linh này sau khi Đan Phi không ngừng sử dụng cũng không ngừng quen thuộc. Đan Phi dùng thần thức thao úng, công dụng của ba chiếc Khổng Tước linh kia cũng không ngừng bị khai phá ra.
Nhất là điều khiển Khổng Tước linh trảm hư không, hiệu quả có thể nói là vô cùng hoàn mỹ.
Ngay cả Triệu Mãng kia, trong lúc nhất thời cũng bị Khổng Tước linh này làm cho vô cùng chật vật. Khổng Tước Linh này hóa thành quang mang chói mắt, ai cũng không biết một đao tiếp theo sẽ xuất hiện từ nơi nào.
Đan Phi theo túng Khổng Tước Linh, càng giết càng mạnh mẽ, các loại thủ đoạn Khổng Tước đại đế truyền cho nàng khi trước không ngừng hiện lên trong đầu nàng.
Quang mang lóe lên, ánh đao lần nữa lại chém tới trước mặt Triệu Mãng.
Triệu Mãng lúc này quả thực có chút buồn bực. Từ khi hắn xuất đạo tới nay, đã gặp qua rất nhiều đối thủ. Trên cơ bản, đối thủ có thể khiến cho hắn bó tay tu vi ít nhất đều hơn hắn nửa trù.
Thế nhưng mà nữ tu đối diện này rõ ràng tu vi còn xa mới kịp hắn. Thế nhưng mà theo túng kiện lông chim quỷ dị kia, giống như là dùng tâm niệm khống chế phi đao, xuất quỷ nhập thần, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Có nhiều lần Đan Phi khống chế Khổng Tước Linh đao, cơ hồ chém tới Triệu Mãng, đều bị hắn dùng thực lực cường đại mạnh mẽ né tránh.
Loại công kích không có chút quy luật này làm cho lửa giận của Triệu Mãng càng lúc càng lớn.
- Sư huynh, ta giúp huynh tập kích phía sau nàng, được rồi?
Lục Dịch cũng nhìn thấy Triệu Mãng quẫn bách, nhịn không được mà hỏi.
Triệu Mãng là người tâm khí cao ngạo, loại đề nghị này tự nhiên hắn không có chút cân nhắc nào, trực tiếp cự tuyệt.
- Lục Dịch, đệ cứ lược trận đi. Cảnh giới võ đạo của nữ tử này còn xa không bằng ta. Thậm chí còn không bằng đệ. Nhưng bảo vật trong tay nàng lại không bình thường, xuất quỷ nhập thần. Sau khi ta quen thuộc công kích của nàng, tự nhiên có thể một hơi bắt nàng vào tay.
Ngay cả khi Triệu Mãng cố hết sức hắn cũng tuyệt đối không muốn Lục Dịch đi lên hỗ trợ. Hắn cũng không muốn chuyện này truyền đi, để cho người khác cảm thấy hắn ngay cả một nữ tu thực lực không bằng mình hắn cũng không giải quyết được.
Sách lược của Triệu Mãng lúc này chính là chậm rãi chiến đấu. Dưới sự bức bách cường thế của Đan Phi, bất luận công kích gì của hắn căn bản không có cơ hội thi triển.
Chỉ có thể dựa vào thân pháp và tốc độ, cùng với ưu thế trên cảnh giới võ đạo mà tránh né công kích của Đan Phi. Đồng thời trong lòng cũng đang tìm cách phá giải.
- Nếu như cứ để nàng công kích ta như vậy, Triệu Mãng ta còn mặt mũi nào mà sống nữa?
Trong lòng Triệu Mãng suy nghĩ nhưu vậy:
- Công kích của nàng đều dựa vào bảo bối kia, nếu như nàng không thi triển bảo bối kia được. Ta chỉ cần dùng một chút sức lực là có thể bắt được đối thủ.
Triệu Mãng nghĩ tới đây, miệng cười dữ tợn một tiếng:
- Cô nương, đây là ngươi bức ta. Triệu mỗ thừa nhận bảo bối của ngươi không tệ. Nhưng mà ngươi cho rằng dựa vào bảo bối này có thể đền bù chênh lệch thực lực, vậy thì quá ngây thơ rồi.
Miệng Triệu Mãng không ngừng niệm chú ngữ, đột nhiên vỗ đầu một cái. Dãy núi màu đen sau lưng đột nheine bắn ra ba cơn gió lóc màu đen.
Ba cơn gió lốc này không ngờ lại là ba đầu cự mẫng khổng lồ, toàn thân màu đỏ, da dày thịt thô, bổ về phía Đan Phi.
Ba đầu cự mãng này cuốn qua hư không, hóa thành ba đạo hắc khí, tạo thành xu thế tam giác, vây khốn Đan Phi.
Thần thức Đan Phi lập tức cảm nhận được một cỗ nguy cơ cường đại.
- Không tốt, rút lui.
Đan Phi nghiêm túc, ngũ thải quang mang nhoáng lên một cái, lần nữa mượn nhờ tốc độ tuyệt đối tránh ra khỏi công kích của ba đầu cự mãng này.
Nhưng mà Đan Phi hiển nhiên đã đánh giá thấp thực lực cự mãng. Cự mãng kia bổn hào về phía trước không có thành công, thân thể nhanh chóng bành trướng. Ba đầu cự mãng không ngờ lại không ngừng cuộn tròn hư không. Nhìn tư thế này hiển nhiên muốn dùng thân thể vây qunah mặt hư không này.
Đan Phi xê dịch trái phải, di chuển bốn phía, mặc kệ tốc độ nàng nhanh tới đâu, không ngờ lại không có cách nào thoát ra khỏi phạm vi vòng vây của ba đầu cự mãng này.
Ba đầu khí tức này tràn ngập khí tức từ cổ chí kim, lợi dụng pháp thân cường đại, không ngờ lại bố trí Bàn Xà trận không thể phá vỡ.
- Hừ, tiểu nữu, giác ngộ đi.
Triệu Mãng thấy tất cả đều nằm trong bàn tay mình, cũng cười đắc ý. Là một thợ săn cao minh, hắn luôn thích thưởng thức bộ dáng giãy giụa, sợ hãi của con mồi ở trước mặt mình.
Đó là một loại hưởng thụ trong lòng không có gì sánh kịp.
Giờ phút này tâm tình của Triệu Mãng đang sung sướng như vậy. Nhìn thấy nữ tu tuyệt sắc này trước mặt thủ đoạn của mình cuối cùng cũng chật vật không chịu nổi.
Đan Phi liên tục thúc dục thần quang chi nhận của Khổng Tước linh, chỉ là thực lực nàng cuối cùng cũng có hạn, lực lượng có khả năng kích phát ra cũng cực kỳ có hạn.
Tuy rằng đao mang của Khổng Tước linh so với tia chớp còn nhanh hơn. Từng đao từng đao có thể nói là liên tục trúng mục tiêu. Thế nhưng mà ba đầu cự mãng kia da dày thịt béo, nhất là khi sử dụng pháp thân, càng có một tầng da cường đại bên ngoài bảo hộ. Cho nên đao mang của Đan Phi chém xuống, tuy rằng có thể cắt ra được một vết máu tươi, thế nhưng căn bản không có cách nào lại tổn thương tới gân cốt được.
Rãnh máu kia không sâu, tuy rằng có máu tươi bắn ra tán loạn, thế nhưng đối với ba đầu cự mãng này mà nói, căn bản không sinh ra sự uy hiếp trí mạng nào.
Trong lòng Đan Phi âm thầm nghiêm túc, đệ tử chân truyền của tông môn nhất phẩm quả nhiên là khó giải quyết.
Tuy rằng Đan Phi nhận được rất nhiều bảo vật hộ thân từ Khổng Tước đại đế, nhưng mà vì tu vi còn thấp, hơn nữa lại thêm nguyên nhân kinh nghiệm thực chiến không đủ, cuối cùng cũng không có cách nào mở ra được một lối thoát.
Bởi vậy, khi đao mang Khổng Tước linh bị ngăn cản, tình cảnh của Đan Phi lập tức trở nên bị động.
Nhất là ba đầu cự mãng kia sau khi bị kích thích hung tích, uy thế trên hư không càng ngày càng hung mãnh không thôi.
Đan Phi mượn nhờ thủ đoạn không gian của Khổng Tước Linh đao, tuy rằng có thể miễn cưỡng trốn tránh. Thế nhưng mà tư thế của ba đầu cự mãng này rõ ràng cho thấy không ngừng thu hẹp không gian, không ngừng áp súc không gian hoạt động của Đan Phi.
Nếu tiếp tục như vậy, cho dù Đan Phi không có bị ba đầu cự mãng này xoắn chết, chỉ sợ cũng trực tiếp bị giày vò tới chết mệt.
Triệu Mãng nhìn thấy Đan Phi ở trong công kích hắn mệt mỏi chống đỡ, chật vật không chịu nổi. Tâm tình cũng tốt lên. Nhất là nữ tu xinh đẹp như vậy lại bị hắn đùa giỡn trong tay, loại cảm giác này làm thỏa mãn lòng hư vinh nguyên thủy của Triệu Mãng.
- Sư huynh uy vũ, tiểu nữu này sắp không chống đỡ được rồi.
Lục Dịch một bên lần nữa vỗ mông ngựa.
Át chủ bài của Đan Phi tự nhiên không chỉ có mấy chiếc Khổng Tước linh này. Chỉ là những át chủ bài khác đại đa số đều chỉ sử dụng dưới tình huống khẩn cấp. Sau khi sử dụng, đối với bản thể nàng cũng tồn tại tổn thương nhất định.