Hoàng Nhi tiếp nhận tinh hoa Mộc Linh tuyền, nga mi điểm nhẹ, trong mắt cũng nhiều ra vài phần ngưng trọng. Nàng biết, âm tà chi vật đối với Bách Thế Đồng Tâm Chú có hiệu quả dụ phát trợ trướng, cho nên cũng như lâm đại địch.
Từ nhỏ nàng bị Bách Thế Đồng Tâm Chú tra tấn, đối với sự tình bản thân kỳ thật sớm đã xem nhạt. Thế nhưng mà hôm nay bất đồng, nếu như mình xảy ra chuyện, tất sẽ ảnh hưởng tới Giang Trần.
Hoàng Nhi không muốn bởi vì mình, mà kéo chân sau Giang Trần.
Giang Trần vận Thiên Mục Thần Đồng, phóng nhãn nhìn lại, trong cốc này tối tăm mờ mịt, quanh năm âm u, giống như ánh mặt trời vĩnh viễn chiếu rọi không đến nơi này, cho người một loại cảm giác cực kỳ âm trầm.
Thời gian không đợi người, Giang Trần cùng Hoàng Nhi liếc nhau:
- Đi thôi.
Hai người mới vừa tiến vào thung lũng, lại nghe phía sau kêu gọi một tiếng:
- Hoàng đạo hữu dừng bước.
Không cần quay đầu lại, Giang Trần đã biết chủ nhân là Thương Bình Vương.
Bước chân của Giang Trần cũng không dừng lại, xuyên qua thung lũng, Giang Trần không muốn phức tạp, miệng nói:
- Thương Bình Vương, đại lộ chỉ lên trời, tất cả đi một bên.
Nghiễm nhiên là một bộ không muốn cùng Thương Bình Vương liên hệ.
Thương Bình Vương khẽ giật mình, cười khổ nói:
- Tựa hồ Hoàng đạo hữu có địch ý đối với bổn vương a. Bổn vương đối với Hoàng đạo hữu, là thưởng thức phát ra từ đáy lòng. Hôm nay có một cơ duyên, muốn chia xẻ cùng Hoàng đạo hữu.
Giang Trần thủy chung không quay đầu, lưu lại một nụ cười lạnh:
- Ngươi giữ lại tự mình độc hưởng a, bổn thiếu gia đối với cơ duyên của ngươi không có hứng thú.
Thương Bình Vương lại không nghĩ rằng, đối phương vậy mà một chút cơ hội cũng không cho mình, trong lòng cũng có chút hổn hển. Bất quá hắn biết rõ, lúc này ngàn vạn lần không thể lộ ra bộ dạng nôn nóng, bằng không thì dã tâm của mình, liền triệt để phá sản rồi.
Giang Trần không có hứng thú nghe Thương Bình Vương nói nhảm. Tuy Giang Trần không biết đến cùng Thương Bình Vương này có chuyện gì tìm mình, bất quá dùng trực giác của Giang Trần, Thương Bình Vương kia đối với mình tuyệt đối không hữu hảo giống như biểu hiện ra.
- Ma Quân đại nhân, Thương Bình Vương tiến vào Vạn Thi Cốc, còn có tu sĩ họ Hoàng kia, cũng tiến nhập Vạn Thi Cốc. Căn cứ tiểu nhân trước kia suy đoán, Thương Bình Vương này, rất có thể là muốn gây bất lợi đối với tu sĩ họ Hoàng.
Người nọ thông qua bí pháp, liên hệ Âm Ma Ma Quân.
- Chậc chậc, hai cái đều là gia hỏa bổn tọa cảm thấy hứng thú, không nghĩ tới, vậy mà cùng một chỗ gom góp rồi.
Ma Quân chậc chậc cảm thán.
- Muốn động thủ sao?
Người kia hỏi.
- Không vội, trước để bọn hắn tự giết lẫn nhau một hồi. Sau đó chúng ta lại mượn cơ hội tiêu diệt từng bộ phận. Đúng rồi, những người khác, cách nơi này còn xa lắm không?
Ma Quân kia lại hỏi.
- Dọc theo đường đi, thuộc hạ bố trí xuống rất nhiều cơ quan, chỉ cần bọn hắn chứng kiến, tất nhiên sẽ từng bước một bị dẫn đạo đến đây. Thuộc hạ nghe Ma Quân phân phó, theo như trình tự trước sau, để cho cả đám tách ra. Miễn cho thoáng cái dũng mãnh vào, bất lợi đối với kế hoạch của Ma Quân đại nhân.
- Ân, làm không tệ. Tiếp tục theo kế hoạch làm việc. Tùy thời lưu ý động tĩnh của Mộc Ma nhất tộc, Mộc Ma nhất tộc tuyệt đối sẽ không để cho bổn Ma Quân một người độc hưởng bữa tiệc lớn.
- Thuộc hạ minh bạch...
- Hoàng Nhi, phong bế ngũ cảm lục thức, ta mang ngươi đi.
Bỗng nhiên Giang Trần thấp giọng nói. Nhìn chung quanh sương mù u ám, trong sương khói kia, tựa hồ ẩn ẩn có quỷ ảnh lay động.
Càng sâu nhập thung lũng, càng có thể cảm giác được thung lũng này tràn ngập Âm Sát chi khí. Nếu là nhân vật tầm thường, vừa tiến vào, chỉ sợ sẽ trực tiếp bị âm khí thôn phệ
Cho dù là tu sĩ, tu sĩ bình thường tiến vào nơi đây, chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít. Âm Sát chi khí bực này, tuyệt không phải tu sĩ bình thường có khả năng ngăn cản.
Giang Trần chẳng những phải lưu ý tình huống chung quanh, còn phải lưu ý Thương Bình Vương ở sau lưng.
Cái này để cho tốc độ của Giang Trần rất chậm, hắn cũng không dám nhanh. Tốc độ quá nhanh, đối với một ít tình huống đột phát sẽ khuyết thiếu báo động trước.
Dựa theo tốc độ này, muốn đột phá thung lũng, ít nhất phải một hai canh giờ, cái này còn phải là dưới tình huống thuận lợi.
Hiển nhiên, hết thảy không có khả năng đều thuận lợi như vậy.
Giang Trần đi đi tầm đó, chợt phát hiện hai bên mặt đất không ngừng run run, bùn đất buông lỏng, không ngừng toát ra từng cái mộ bia.
Nếu như là mộ bia bình thường, tự nhiên không có gì phải kiêng kị.
Nhưng mà mộ bia này lại không giống bình thường, trên mỗi một bia mộ, đều khắc lấy văn tự kỳ quái, phảng phất tới từ địa ngục triệu hoán.
Giang Trần lưu ý, những mộ bia kia, vậy mà giống như có chân, từ từ di động, từng khối không ngừng xếp đặt, trong chớp mắt, liền bố trí thành một cái trận pháp, ngăn cản Giang Trần và Hoàng Nhi tại nguyên chỗ.
Ánh mắt Giang Trần âm trầm, nhìn qua những mộ bia này.
Thiên Mục Thần Đồng đột nhiên bắn ra, trực tiếp xuyên thấu qua mộ bia, bắn vào dưới nền đất. Dưới mặt đất, mỗi một khối mộ bia, vậy mà đều có vài đầu bạch cốt thôi động những mộ bia này.
- Hừ, giả thần giả quỷ.
Giang Trần đang muốn ra tay, nhưng bên tai nghe được tiếng gió truyền đến, là Thương Bình Vương cùng thuộc hạ đuổi theo. Giang Trần nhịn xuống xúc động ra tay, đứng ở một bên, giống như cười mà không phải cười nhìn Thương Bình Vương:
- Thương Bình Vương, những tấm bia đá này có chút cổ quái, phải xem Vương gia trổ hết tài năng rồi.
Thương Bình Vương nghiêm mặt nói:
- Nơi này có chút cổ quái, không bằng chúng ta đồng loạt ra tay, như thế nào?
Giang Trần lắc đầu:
- Hoàng mỗ không tiện ra tay, làm phiền Thương Bình Vương rồi.
Thương Bình Vương thoáng nhìn Hoàng Nhi trong lồng ngực Giang Trần, nhíu mày hỏi:
- Vị đạo hữu này làm sao vậy?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Có chút không thích ứng Âm Sát chi khí này, nếu như Vương gia coi tại hạ là bằng hữu, không bằng trượng nghĩa ra tay một lần, như thế nào?
Thương Bình Vương nghĩ chỉ chốc lát, gật đầu nói:
- Ta cảm thấy nơi đây có chút quỷ dị, tu sĩ Nhân loại chúng ta tiến vào hoang man, theo lý nên đoàn kết nhất trí. Hoàng đạo hữu đã không tiện ra tay, bổn vương liền đến thử xem. Nếu bổn vương một cây chẳng chống vững nhà, kính xin Hoàng đạo hữu không nên ngồi xem náo nhiệt.
- Nếu Vương gia một cây chẳng chống vững nhà, ta há có thể khoanh tay đứng nhìn? Chẳng lẽ Vương gia vẫn lạc, Hoàng mỗ một người càng có nắm chắc vượt qua sao?
Ánh mắt Giang Trần bình tĩnh, nhìn qua một mảnh mộ bia, nhàn nhạt nói.
Thương Bình Vương gật đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn xem những tấm bia đá kia, trong tay đột nhiên có một đạo phù lật, nhô lên cao điểm một cái:
- Phá cho ta.
Cái phù lật này bị Thương Bình Vương thúc giục, lập tức phá vỡ, vô số đạo lực lượng như linh xà tử sắc, mang theo lực bạo tạc cường đại, ầm ầm mang tất cả mộ bia.
Ầm ầm...
Phá Tà Tê Lôi phù này, đối với vật âm tà, tựa hồ có lực phá hủy cường đại. Lôi hồ như linh xà tử sắc kia nện ở trên bia mộ, phát ra trận trận nghiền nát thảm thiết.