Trên cây cột bốn phía lôi đài kia, cũng phát ra tiếng va đập tạch tạch tạch, ở trên cột, cũng để lại từng vết rạch do lưỡi đao đảo qua còn sót lại.
Thấy một màn như vậy, người đang xem cuộc chiến phía dưới, cả đám cũng hít một hơi lãnh khí.
Cái lôi đài này, so với lôi đài trước thì cường đại hơn nhiều. Phòng ngự cấm chế trên lôi đài, là gấp bội lôi đài khác.
Lưỡi đao của Diệt Trần Tử này tản ra dư thế, vậy mà có thể lưu lại vết rạch, tuy không phải quá sâu, nhưng mà đầy đủ kinh người rồi.
Loại dư thế trình độ này, quả thực còn cường đại hơn so với một kích toàn lực của rất nhiều thiên tài.
Phải biết rằng, rất nhiều thiên tài tham gia giác trục Thiên Tài Bảng, dù đem hết toàn lực, cũng chưa chắc có thể ở trên lôi đài này lưu lại vết rạch sâu như vậy .
Trong lúc nhất thời, người đang xem cuộc chiến phía dưới, cả đám cũng ngừng thở, chờ đợi lo lắng.
Đại đa số người của Lưu Ly Vương Thành, vẫn là kỳ vọng Chân Đan Vương chiến thắng. Tuy Chân Đan Vương không tính thổ dân của Lưu Ly Vương Thành, nhưng hiện tại tốt xấu cũng coi như người của Lưu Ly Vương Thành rồi.
Diệt Trần Tử là ai?
Lưu Ly Vương Thành căn bản không có người nhận thức hắn. Đã không biết, mọi người tự nhiên không hy vọng thằng này thắng, càng không hi vọng thằng này ngồi trên bảo tọa đứng đầu bảng của Thiên Tài Bảng.
Cái này không đơn thuần là sỉ nhục của những thiên tài, càng là sỉ nhục của cả Lưu Ly Vương Thành.
Thiên tài bảng của Võ Tháp chi đấu, vậy mà để cho một tán tu lai lịch không rõ ngồi trên đứng đầu bảng, cái này nếu truyền đi, đối với Lưu Ly Vương Thành tuyệt đối là một đả kích cự đại.
Cho nên, giờ khắc này, kỳ vọng Chân Đan Vương thắng, không đơn thuần là người bên Vi gia, cũng không đơn thuần là người Thái Uyên các, thậm chí không đơn thuần là người của Khổng Tước Đại Đế nhất mạch.
Kể cả dưới trướng đa số Đại Đế khác, đại bộ phận võ giả của Lưu Ly Vương Thành, đều hi vọng Chân Đan Vương có thể lấy được thắng lợi, vì Lưu Ly Vương Thành bảo tồn một chút mặt mũi cuối cùng.
- Phiệt chủ, lai lịch của Diệt Trần Tử này, đã tra được chưa?
Cơ tam công tử nhịn không được hỏi.
Bàn Long phiệt chủ cũng lắc đầu:
- Lai lịch kẻ này, hiện tại ở mọi phương diện đều không có điều tra ra. Che dấu vô cùng sâu. Bất quá, bản phiệt đoán chừng, hắn hẳn là đệ tử đến từ đại tông môn. Chỉ là thiên tài của Thượng Bát Vực quá nhiều, đệ tử thiên tài trẻ tuổi của các tông các phái, lại khuyết thiếu qua lại, lẫn nhau phi thường thần bí, cho nên rất khó điều tra ra.
Các tông môn ở Thượng Bát Vực, đều âm thầm bồi dưỡng rất nhiều thiên tài. Nếu như không có các loại thịnh hội, những thiên tài kia không có khả năng sẽ tụ tập cùng một chỗ.
Thời điểm bình thường, các tông môn chắc chắn sẽ không tùy ý bạo lộ át chủ bài của tông môn mình. Cho nên thiên tài các tông, nếu như tông môn khác không cố ý đi điều tra, là rất khó điều tra ra cái gì.
Ít nhất, Diệt Trần Tử này, Bàn Long phiệt chủ là nhìn không ra dấu vết nào.
Bất quá có một điểm khẳng định, là thực lực của Diệt Trần Tử này rất mạnh, mặc dù phóng tới Nhất phẩm tông môn, tuyệt đối cũng là hàng ngũ Chân Truyền Đệ Tử.
Hơn nữa còn là chân truyền bài danh Top 5 thậm chí Top 3.
Cơ tam công tử, Lưu Hương công tử, đều cùng Diệt Trần Tử kia giao thủ, bọn hắn tự nhiên biết rõ thực lực của Diệt Trần Tử này đáng sợ đến cỡ nào.
Sau khi Lưu Hương công tử thua Giang Trần, đã sớm ly khai.
Giờ khắc này ở trước mặt Bàn Long phiệt chủ, ngoại trừ Cơ tam công tử ra, là Cơ Trung Đường.
Lúc này Cơ Trung Đường nhìn không chuyển mắt, nhìn quyết đấu trên lôi đài, hết sức chăm chú. Cơ Trung Đường này là vũ si, tuy hắn thua Giang Trần, nhưng hắn sẽ không biết uể oải là cái gì.
Ở trong mắt loại người Cơ Trung Đường này, thất bại cũng không coi vào đâu. Võ đạo chi lộ, vốn chính là trong thất bại không ngừng tiến lên.
Hắn muốn làm, là không ngừng quan sát đối thủ, không ngừng đề cao mình, cầu một ngày nào đó có thể chuyển bại thành thắng.
Trên lôi đài, một đao của Diệt Trần Tử bị phá, lại nhìn không tới nửa điểm uể oải.
Mà liên tục ra tay, giống như có hơn mười cánh tay, vù vù vù liên tục ra tám tám sáu mươi tư đao. Sáu mươi bốn đao này công tác liên tục, cơ hồ giống như trong nháy mắt hoàn thành.
Trong lúc nhất thời, trên lôi đài khắp nơi đều là ảo ảnh cánh tay giơ lên xuất đao.
Sau một khắc, sáu mươi bốn đao vậy mà hình thành một Bát Quái đao trận cự đại, phong tỏa hư không trăm mét quanh thân Giang Trần.
Đao mang như rồng, tàn sát bừa bãi hư không.
Mấu chốt nhất chính là, mỗi một đao đều như linh dương treo giác, vô tích có thể tìm ra. Như Thiên Ngoại Lưu Tinh, táp xấp mà đến, không hề có quỹ tích lần theo.
Tám tám sáu tư đao này, cơ hồ là biểu hiện ra toàn bộ tinh hoa Đao Đạo của Diệt Trần Tử.
Tốc độ, huyền ảo, đều phát huy đến cực hạn.
Ngay cả Giang Trần là người rất có lòng tin, giờ khắc này, cũng nhịn không được hô hấp dồn dập lên. Hiển nhiên, tám mặt đao mang đến như gió kia, hoàn toàn là công kích bao trùm, không có bất kỳ khe hở.
Mặc dù là Giang Trần, giờ khắc này, mọi người cũng nhịn không được có chút lo lắng thay hắn.
Sáu mươi bốn ánh đao, lúc tiếp cận Giang Trần mười thước, bỗng nhiên từ trong che dấu chui ra, bắn ra vầng sáng kinh người, khí tức khát máu cường đại, phảng phất mang theo Địa Ngục triệu hoán, như gào khóc thảm thiết, như long ngâm hổ khiếu, như thiên băng địa liệt. . .
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh.
Thân ảnh Giang Trần còn chưa kịp xê dịch, sáu mươi bốn đạo đạo quang, đã hoàn toàn trảm lên người Giang Trần. Sau một khắc, pháp thân của Giang Trần bắn ra huyết quang trùng thiên, toàn thân bị gọt thành vô số khối thịt.
- Cái gì?
Chứng kiến một màn máu chảy đầm đìa này, hiện trường lập tức ngây dại. Trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ, hiển nhiên dù ai cũng không cách nào tiếp nhận một màn tàn khốc này.
Dưới đài, bọn người Thân Tam Hỏa đang xem cuộc chiến, cả đám sắc mặt đại biến, cơ hồ đứng không vững.
Lăng Huệ Nhi càng là thét kinh hãi, nhũ phong trước ngực như là sóng cả phập phồng, vành mắt đỏ hồng, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.
Khuôn mặt của Câu Ngọc lập tức trở nên tái nhợt. Một phát bắt được cánh tay của Hoàng Nhi ở bên cạnh, toàn thân nhịn không được run run.
Ngược lại là Hoàng Nhi, thần mâu chớp động, bỗng nhiên khóe miệng lộ ra mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ bả vai Câu Ngọc:
- Câu Ngọc tỷ tỷ, không có chuyện gì.
Khóe miệng của Diệt Trần Tử tràn ra mỉm cười, trong lúc đó, thân thể của hắn nhoáng một cái, sau một khắc, hắn phảng phất đã nhận ra cái gì, cánh tay đột nhiên chấn động, trở tay lại là một đao.
Một đao kia đến càng thêm đột nhiên.
Xùy...
Hư không phát ra tiếng xé gió thảm thiết.
Phanh...
Đao mang cường đại không có bất kỳ thu hoạch, hung hăng đâm vào cây cột trên lôi đài.
- Ân?
Diệt Trần Tử nhíu mày, vừa rồi rõ ràng là cảm thấy một tia nguy cơ, như thế nào trở tay một đao, vẫn là thất bại?
Chờ hắn nhìn lại tràng diện đối thủ bị chém giết thảm thiết, lại phát hiện trước mắt căn bản là một phiến hư không, cái gọi là phá thành mảnh nhỏ, huyết nhục mơ hồ, chẳng qua là ảo giác mà thôi.