Chương 450: Cơ hội tốt xảo trá 1

Độc Tôn Tam Giới

Lê Thiên 03-07-2023 16:52:09

Cái này đối với Thiết Đạt Chí tâm cao khí ngạo mà nói, quả thực chính là tai họa, quả thực là sống không bằng chết. Để cho Thiết Đạt Chí thi triển bí pháp chạy trốn, cái kia còn không bằng tự sát! Cho nên, hắn cổ động Chu Dật thi triển bí pháp. Một khi thi triển bí pháp, thực lực có thể lập tức tăng gấp bội, không muốn sống trùng kích trận pháp, chỉ cần có một lỗ hổng, Thiết Đạt Chí có nắm chắc lợi dụng tốc độ của mình lao ra, bỏ trốn mất dạng. Chỉ cần tránh được hôm nay, về sau còn nhiều cơ hội trả thù Giang Trần! Mặc dù Giang Trần này có thiên phú, cũng không có khả năng có thực lực đối kháng toàn bộ Thiết gia. Mình còn có rất nhiều cơ hội thu thập Giang Trần, để tiểu tử này muốn sống không được, muốn chết không xong! Chu Dật thấy vẻ mặt Thiết Đạt Chí âm tàn theo dõi hắn, biết rõ nếu như mình không đáp ứng, mặc dù chạy trốn ra ngoài, Thiết Đạt Chí cũng sẽ trả thù hắn. - Đạt Chí sư huynh, một mình ta thi triển bí pháp, chỉ sợ không đủ đột phá trận pháp a! Thiết Đạt Chí phẫn nộ quát: - Không thử làm sao biết? Chuyện cho tới bây giờ, nếu như ngươi lại do dự, chúng ta chỉ có cùng chết! Chu Dật, ngươi đừng quên, ngươi còn có người nhà, còn có tộc nhân, ngươi chết, bọn hắn làm sao bây giờ? Biểu lộ do dự trên mặt Chu Dật chậm rãi biến mất, khẽ cắn môi: - Tốt! Đạt Chí sư huynh, hi vọng ngươi không nuốt lời, càng không nên dứt bỏ ta một người chạy trốn! Sau khi thi triển bí pháp, Chu Dật hắn sẽ mất đi sức chiến đấu, nếu như Thiết Đạt Chí vứt bỏ, vậy hắn hi sinh, liền triệt để uổng phí! Giang Trần không nhìn Chu Dật và Thiết Đạt Chí đạt thành giao dịch, giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, là tiễn đưa hai người này quy thiên. Ý niệm trong đầu khẽ động, mũi tên liền muốn rời dây cung. Ngay lúc này, hư không truyền đến một tiếng quát nhẹ: - Giang Trần, chậm đã. Thanh âm này, như là chuông lớn, vang vọng hư không, như tiếng sấm cuồn cuộn, lan tràn mà đến. - Ân? Bên tai Giang Trần khẽ động, Thiên Mục Thần Đồng nhìn lại xa xa, chỉ thấy hư không có một đạo ánh sáng màu xanh bắn ra, Phượng Giao Ngũ Dực Thú chở Diệp Trọng Lâu lão gia tử lao tới. Nếu như đổi lại bất luận người nào khác, cho dù là quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc đích thân tới, Giang Trần cũng sẽ không nhăn mày, chắc chắn không chút do dự hạ sát thủ. Nhưng mà, Diệp Trọng Lâu lại là ngoại lệ. Tại Thiên Quế Vương Quốc, mặt mũi của ai Giang Trần cũng có thể không cho, nhưng mặt mũi của vị lão gia tử này, là như thế nào cũng phải cho. Kiềm chế dây cung, mũi tên ngưng mà không phát, lại không có thu hồi. Phía dưới, đại quân Kim Dực Kiếm Điểu cũng bảo vệ chặt trận pháp, không có nửa phần thư giãn. - Lão gia tử, sao ngài lại tới? Giang Trần cũng không biết lão gia tử vội vàng từ Bảo Thụ Tông trở về, còn tưởng rằng lão gia tử là từ Thái Phó biệt viện đến. Lão gia tử cười khổ: - Ta ở Bảo Thụ Tông, nghe tin tức nói Thiết gia có người thừa dịp ta không ở Thiên Quế Vương Quốc, vụng trộm phái người đến vương đô giương oai. Lão phu suy đoán, có thể là nhằm vào ngươi mà đến. Cho nên vội vàng trở về, lại không nghĩ rằng... Lão gia tử cũng rất kinh ngạc, hắn gấp rút trở về, là lo lắng Giang Trần gặp chuyện không may. Thế nhưng mà, để cho hắn không ngờ là, Giang Trần căn bản không có gặp chuyện không may, thậm chí một chút nguy hiểm cũng không có. Gặp nguy hiểm, ngược lại là thiên tài Bảo Thụ Tông, đệ tử dòng chính Thiết gia Thiết Đạt Chí Một màn này, lão gia tử cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình. Lão gia tử biết Giang Trần lợi hại, biết Giang Trần rất có tiềm lực. Nhưng chính thức kiến thức đến thủ đoạn của Giang Trần, mới biết được, trước kia mình vẫn là đánh giá thấp. Dù hắn đã tận lực đánh giá cao Giang Trần, nhưng cuối cùng vẫn là đánh giá thấp. Đường đường Địa Linh cảnh, một Tiên cảnh ngũ trọng, một Tiên cảnh tứ trọng, còn có một đám đệ tử Tiên cảnh, vậy mà ở cửa Giang phủ, bị Giang Trần đẩy vào tuyệt cảnh, tùy thời có khả năng bị diệt Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão gia tử quả thực khó mà tin được. Bất quá, cuối cùng mắt thấy là thật. Lão gia tử ngăn chặn sóng to gió lớn trong nội tâm, đi tới trước trận, ánh mắt đạm mạc, nhìn qua Thiết Đạt Chí cùng Chu Dật bị vây khốn. Thiết Đạt Chí ngang ngược càn rỡ, nhưng ở trước mặt lão gia tử, lại ngay cả dũng khí liếc nhìn cũng không có Mặt mũi Chu Dật tràn đầy đắng chát, lúng túng kêu lên: - Diệp lão gia tử... - Chậc chậc, lão phu còn tưởng tử đệ tông môn các ngươi, nguyên một đám mắt cao hơn đầu, trong mắt không có lão đầu tử ta chứ, cảm tình các ngươi còn biết lão đầu ta a? Chu Dật biết Diệp lão đầu nói móc, khó chịu nói: - Đại danh của Lão gia tử, trong ngoài tông môn, đều là như sấm bên tai. - Vậy sao? Lão gia tử hừ nhẹ một tiếng. - Như sấm bên tai? Ta xem chưa hẳn? Lão phu từng nói qua, Giang Trần này, lão phu coi hắn như cháu trai, ai muốn nhằm vào hắn, là nhằm vào lão phu. Ta xem những lời này, các ngươi là đàn gãy tai trâu, không có để trong lòng a? - Không dám, không dám. Chu Dật cười khổ. - Lần này chúng ta tới, là vì điều tra nguyên nhân cung chủ Càn Lam Bắc Cung chết, lại không nghĩ rằng, sẽ náo đến một bước này. - Nói như vậy, lão phu là trách sai các ngươi? Khẩu khí của lão gia tử phát lạnh. - Không đúng không đúng, lại nói tiếp, chúng ta cũng có sai. Là chúng ta quá xúc động, không có cùng Giang Trần câu thông tốt. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. - Nhu nhược. Đột nhiên lão gia tử giận dữ, quát mắng. - Đường đường Bảo Thụ Tông, như thế nào ra loại người nhu nhược như ngươi? Ngươi cho rằng lão phu già nên hồ đồ? Trợn mắt nói lời bịa đặt cũng không biết? Điều tra nguyên nhân cung chủ Càn Lam Bắc Cung chết? Nói thật đường hoàng. Đừng tưởng rằng lão phu không biết, các ngươi thừa dịp lão phu đi Bảo Thụ Tông, đến vương đô đánh thời gian chênh lệch. Lại không nghĩ rằng, mình tài nghệ không bằng người, khiêng đá đập chân. Chu Dật á khẩu không trả lời được. Lúc này, hắn cũng biết, lại nói xạo, chỉ có thể chọc Diệp Trọng Lâu tức giận. Lúc trước hắn sợ Diệp Trọng Lâu xuất hiện, giờ phút này, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ Diệp Trọng Lâu xuất hiện, chưa chắc là chuyện xấu. Trước kia sợ Diệp Trọng Lâu xuất hiện, là vì khi đó bọn hắn cảm thấy mình tất thắng, cho nên hi vọng tốc chiến tốc thắng, tránh đi Diệp Trọng Lâu. Giờ phút này Diệp Trọng Lâu xuất hiện, Chu Dật ngược lại cảm thấy, cục diện có khả năng hẳn phải chết, bởi vì lão gia tử xuất hiện, đã có một tia chuyển cơ. Vừa rồi nếu không có Diệp Trọng Lâu bảo Giang Trần dừng tay, chỉ sợ mũi tên kia bắn xuống, hắn và Thiết Đạt Chí đã có người phơi thây tại chỗ. - Lão gia tử, những hỗn đản này, coi trời bằng vung như thế, không giết uy phong của hắn, chỉ sợ ngày sau bọn hắn càng thêm càn rỡ. Thân hình Giang Trần bắn qua, sát cơ trên mặt không giảm. Chu Dật rùng mình một cái, giờ phút này, hắn thật sự sợ Giang Trần. Càng sợ lão gia tử buông tay mặc kệ, thậm chí cổ động Giang Trần giết bọn hắn.