Thời điểm Lăng Thiên Lý cùng Điền Thiệu hỏi, Giang Trần ngay cả con mắt cũng nhắm, loại biểu lộ không thèm để ý kia, còn kém ở trên mặt khắc lên năm chữ... liên quan gì tới ta rồi.
Mà sau đó nàng dẫn Phượng Giao thú ra, toàn trường tất cả mọi người mật thiết chú ý, cả đám đều muốn lộ thân thủ, tuy Giang Trần kia cũng chú ý thoáng một phát, nhưng từ bộ dạng nhạt nhẽo kia, phảng phất sự tình Phượng Giao thú này, căn bản đề không nổi hứng thú của hắn.
Nếu như không phải Hàn Tiên Khách cuối cùng ra quan điểm quá mức hiếm thấy, dẫn tới Giang Trần nhịn không được cười ra tiếng, chỉ sợ Giang Trần này căn bản sẽ không mở miệng.
Trải qua Đan Phi phần tích như vậy, nếu như nói Giang Trần là trang, vậy thiếu niên này hành động, cũng không tránh khỏi quá tốt.
Dù sao Đan Phi cảm thấy, Giang Trần không phải trang, chỉ sợ thật sự đối với Phượng Giao thú có chút hiểu rõ.
Ít nhất, Giang Trần hắn không có tiến lên xem xét, liền biết rõ Phượng Giao này là công, lại đoán được thời gian khoảng ba mươi năm, tin tức này, ngoại giới là tuyệt đối không biết.
Đan Phi không tin, một thiếu niên, thuận miệng biên một câu, có thể đoán đúng.
Ngược lại là Giang Trần, thấy Diệp Dung cùng Diệp Đại ngươi tới ta đi đánh võ mồm, cũng mất đi hứng thú, duỗi lưng một cái, đối với Đan Phi nói:
- Mỹ nữ, ta chỉ là thuận miệng nói, các ngươi có thể nghe xong bỏ qua. Ai cảm thấy ta nói vớ vẩn, ta hoan nghênh các ngươi cầm chứng cứ chuẩn xác hơn đến đánh mặt ta. Nếu như không có chứng cớ, thì đừng lải nhải, nghe rất phiền.
Đan Phi đối với Diệp Đại biểu hiện, cũng cảm thấy thất vọng.
Nàng nhướng mày, thản nhiên nói:
- Hai người các ngươi, muốn cãi nhau, ra khỏi đây, đến đường lớn nhao nhao, để cho dân chúng vương đô nhìn xem, vương tử của bọn hắn còn thể thống gì nữa.
Diệp Dung cười khổ, khom người nói:
- Đan Phi tỷ, tiểu đệ gần đây chú ý khắc chế, bất đắc dĩ ta muốn khắc chế, bọn hắn lại hùng hổ dọa người.
Diệp Đại trách mắng:
- Diệp Dung, ngươi cũng đừng trang người vô tội.
Sắc mặt Đan Phi trầm xuống:
- Các ngươi có xong hay không?
Đừng nhìn bọn họ là vương tử, nhưng ở trước mặt Đan Phi, bọn hắn còn không có tiền vốn giương oai. Hai người đều ngoan ngoãn câm miệng, nhưng ánh mắt lẫn nhau, lại tràn đầy mùi thuốc súng.
Đan Phi ngọc diện sinh giận, không vui nhìn hai người, quay người đi đến bên người lão gia tử. Sự tình phát triển đến một bước này, nàng chỉ có thể xin chỉ thị của lão gia tử rồi.
Lão gia tử một mực ngồi đó nhắm mắt, trên thực tế vẫn dùng thần thức quan sát.
Đan Phi đi tới, lão gia tử đột nhiên đứng dậy, đối với Giang Trần nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói Phượng Giao thú này, là suy nghĩ về tình yêu? Như vậy, chuyện này có nghiêm trọng hay không?
Giang Trần không phải loại người ra vẻ ta đây, lão gia tử lên tiếng hỏi, hắn tự nhiên không thể bày tư thái gì, dù sao, luận thân phận ở kiếp này, hắn thật sự là vãn bối.
- Lão gia tử, ngươi nói không sai, thực sự rất nghiêm trọng. Phượng Giao thú không thể so với nhân loại. Dương khí trong cơ thể nó, càng ngày càng vượng, nguyên nhân là do dương khí không tiết, cứ thế mãi, sẽ làm cho Dương Hỏa phân thân, tổn thương linh mạch, nghiêm trọng hơn, còn có thể bạo thể bỏ mình. Hiện tại nó cơm nước không vào, bệnh trạng vẫn chỉ là sơ bộ, chờ thật sự nghiêm trọng, ngươi liền không có cách nào!
- Đây là bệnh trạng sơ bộ?
Lão gia tử cả đời gặp qua bao nhiêu chuyện lạ, giờ khắc này, Giang Trần thuyết pháp, lại mới lạ vô cùng.
Giang Trần gật gật đầu:
- Tiếp qua mấy tháng, ngài thấy nó thật sự phát tác, sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Bất quá dùng thực lực của lão gia tử, có lẽ ép được nó.
Lão gia tử cười khổ, đây chính là tọa kỵ tâm phúc của mình, áp chế? Lão gia tử thật không muốn áp nó, thầm nghĩ chữa tốt nó, đừng có lại giằng co.
- Tiểu huynh đệ cao kiến, hoàn toàn chính xác để cho lão phu cảm giác mới mẻ. Nhưng không biết tiểu huynh đệ sư thừa phương nào? Lại làm sao biết Phượng Giao thú này?
Toàn trường, mỗi một cái đều hít một hơi lãnh khí.
Lão gia tử thân phận hạng gì? Vậy mà dùng khẩu khí chiêu hiền đãi sĩ, dùng thái độ ôn hòa như thế, hỏi thăm Giang Trần, lại cùng Giang Trần dùng huynh đệ tương xứng!
Cái này... Đây quả thực là phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người a!
Trong lúc nhất thời, ngay cả Đại vương tử Diệp Đại, cũng có chút như lọt vào sương mù. Đồng thời trong nội tâm ghen ghét nổi giận, một cảm giác biệt khuất xông lên, muốn lập tức phát tiết ra, rồi lại hết lần này tới lần khác không chỗ phát tiết.
Hắn phát tiết như thế nào? Đối với Đan Phi phát giận? Hay là vung sắc mặt cho lão gia tử?
Hắn không có tư cách này, cũng không có can đảm này. Lui một vạn bước nói, hắn có can đảm này, thế nhưng mà người ta căn bản không thèm để ý hắn a.
Đại vương tử thì sao? Ở trong mắt Diệp thái phó, mấy đời quốc quân cũng trải qua rồi, há sẽ để ý một vương tử ngay cả Thái tử cũng không phải?
Giang Trần cười ha ha nói:
- Lão gia tử, bọn người Đại vương tử có một điểm nói đúng, ta chính là một hương dã thôn phu đến từ Đông Phương Vương Quốc. Không tồn tại sư thừa gì, chỉ là khi còn bé vận khí tốt, gặp được một kỳ dị chi nhân, ở chung được hơn nửa năm, chúng ta như bạn vong niên, vừa là thầy vừa là bạn, bình thường nghe hắn nói chuyện phiếm, nên cũng biết chút ít. Thuyết pháp Phượng Giao thú này, là từ trong miệng tiền bối kia nghe tới.
Giang Trần tự có một bộ lí do thoái thác, đối với Phí Huyền Phí lão đầu nói như vậy, đối với Diệp thái phó Diệp lão gia tử, tự nhiên cũng là một bộ thuyết pháp này.
Dù sao ở trên người hắn có sự tình giải thích không thông, vậy giao cho kỳ nhân thần bí kia đi.
Dù sao thiên hạ to lớn, loại kỳ nhân thần bí này ai cũng chưa từng thấy qua, ai cũng không cách nào chứng minh hắn không tồn tại.
Lão gia tử là rộng rãi chi nhân, nghĩ tới nghĩ lui, ngược lại không thấy Giang Trần nói có cái gì không ổn.
Dù sao, một chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, muốn nói có sư thừa gì đặc biệt hơn người, cáo mượn oai hùm, ai cũng không cách nào tin a.
Hơn nữa, trong 16 nước quanh thân, cũng không có khả năng tồn tại sư thừa cường đại như vậy, ngay cả bí mật của Phượng Giao thú cũng rõ như lòng bàn tay.
Thực lực Diệp Trọng Lâu cường đại, lúc tuổi còn trẻ lưu lạc qua rất nhiều địa phương. Đối với thực lực tổng hợp của quanh thân 16 quốc, là rất rõ ràng.
Bảo Thụ Tông, loại tông môn số một số hai trong liên minh 16 nước này, cũng không khả năng biết rõ Phượng Giao thú có Thượng Cổ huyết mạch.
Trên thực tế, trong nháy mắt Giang Trần nói ra Thượng Cổ huyết mạch đó, lão gia tử đã tin.
Lúc ấy trong nội tâm lão gia tử, liền không hiểu sinh ra một tia kích động. Chỉ là, hắn rốt cuộc là tồn tại già mà thành tinh.
Tự nhiên sẽ không bởi vì một thiếu niên nói mấy câu, liền khó dằn nổi nhảy ra cầu chỉ giáo.