̣i cứu Vân Niết trưởng lão. (1)
Thấy Vô Song đại đế nói chuyện điên cuồng giống như thiếu niên vậy, Giang Trần cũng hào hùng nói:
- Mạch lão ca, còn có một người rơi vào trong tay Trích Tinh bang. Nhưng mà Trích Tinh bang vô cùng xảo quyệt, không thấy con thỏ không vung cánh, nếu như hỏi bọn họ muốn lấy người này. Bọn họ sẽ ra cái giá trên trời. Cho nên... Còn cần lão ca ra tay một chút.
Có cường giả đại đế ra tay, Trích Tinh bang kia muốn giương oai, muốn rao giá trên trời cũng phải nghĩ kỹ. Vạn nhất khiến cho Vô Song đại đế không vui, san bằng Trích Tinh bang bọn chúng, cũng không có ai kêu oan thay bọn chúng.
Đại đế tán tu là người không nên chọc nhất.
- Chỉ là một người? Vậy thì dễ xử lý.
Vô Song đại đế cười nói.
- Đi.
Tổng bộ Trích Tinh bang giờ phút này đang mừng công. HIển nhiên lần đấu giá Mộc đại sư này, giá cả đã vượt quá khỏi mong muốn của Trích Tinh bang.
Mong muốn ban đầu của bọn họ vốn chỉ là vượt qua tám ức là được. Thế nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại gấp đôi.
Mười lăm ức, mấy chữ này quả thực khiến cho cơ hồ tất cả người phản đối đấu giá của Trích Tinh bang đều im miệng không nói nên lời được.
Trước mặt con số thiên văn này, tất cả người trong Trích Tinh bang đều tán thưởng, trái ngược với thái độ trước đó, tự nhiên khiến cho Cái Tông Lâm vô cùng đắc ý.
Quyết định lần này khiến cho vị trí bang chủ của hắn vững chắc không ít. Các loại thanh âm phản đối trong bang phái hoàn toàn bị đè xuống.
Trên bàn tiệc, bang chủ Cái Tông Lâm tự nhiên là trung tâm. Mà Tiếu tổng quản của Tinh Thần phường cũng bị chúng nhân chú ý.
Còn có Khả Khả cô nương, không ngờ cũng xuất hiện ở trên tiệc mừng khánh công. Tuy rằng cuối cùng người mua cuối cùng là Vô Song đại đế, thế nhưng trong tổng bộ Trích Tinh bang ai cũng biết, Vô Song đại đế ở cùng một chỗ với Thiệu Uyên lôi chủ kia. Cũng có thể nói là, người đấu giá Mộc đại sư rất có thể là Thiệu Uyên lôi chủ xuất tiền.
Mà người trẻ tuổi Thiệu Uyên lôi chủ kia là do Khả Khả đàm phán, giữ chân.
- Khả Khả, bang chủ đã đồng ý, người sẽ chiêu mộ đệ đệ ngươi tiến vào Tinh Thần phường. Hơn nữa là đệ tử lục cấp. Thân phận này so với đệ tử tứ cấp lúc trước đáp ứng với ngươi còn cao hơn. Hơn nữa phụ mẫu ngươi sau này đều là người Trích Tinh bang chúng ta bảo vệ. Bản thân ngươi ở Tinh Thần phường cũng vinh hạnh được đề thăng là chủ quản.
Tiếu tổng quản vui tươi hớn hở nói với Khả Khả.
Khả Khả cô nương này là người Tinh THần phường, tự nhiên hắn phải vui vẻ vì thành tích của Khả Khả như vậy. Như vậy mới có thể đề cao công lao của Tiếu tổng quản là hắn nha.
Trong lòng Khả Khả đủ loại cảm xúc ngọt bùi đắng cay. Nàng biết rõ, trong chuyện này kỳ thực công lao mình không lớn, có thể có được hôm nay bất quá chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.
Cái Tông Lâm cười ha hả:
- Tiểu cô nương, ngươi cũng đừng ngại. Bổn bang chính là như vậy, người có công thưởng, làm sai thì phạt. Đến đây... Mọi người cùng nhau uống một chén.
Trong lúc đang cao hứng, bỗng nhiên bên ngoài có người vội vàng tiến vào bẩm báo:
- Bang chủ, các vị trưởng lão, Mộc đại sư trở về?
- Cái gì?
Cái Tông Lâm nâng chén tới miệng, cánh tay run lên, thiếu chút nữa rơi chén rượu. Mộc đại sư trở về?
Hắn trở về làm gì?
Cũng đã bán đi, hắn trở về chưa chắc đã là chuyện tốt a.
- Một mình hắn sao?
Cái Tông Lâm nhíu mày hỏi.
- Không. . Không phải. Mộc đại sư còn mang theo hai người.
Người tiến tới bẩm báo kia không có tham dự hội đấu giá, tự nhiên không nhận ra Giang Trần và Vô Song đại đế.
Cái Tông Lâm nghe vậy biến sắc:
- Cái gì? Còn có hai người? Đặc điểm thế nào?
- Một người trung niên, một thiếu niên. Thoạt nhìn như không tầm thường.
Người tham dự đấu giá hội, tất cả mọi người nghe vậy đều biến sắc, hai người này không cần phải nói cũng có thể đoán ra được. Nhất định là Vô Song đại đế và Thiệu Uyên lôi chủ.
Bọn họ tới làm gi f? Chẳng lẽ bởi vì Trích Tinh bang thu bọn họ mười lăm ức, đến đòi lại sao? Nếu như là vậy thì phiền phức rất lớn.
Trích Tinh bang ăn thịt từ trước tới nay không có đạo lý nhổ ra. Nhưng mà đối mặt với cường giả Đế cấp, Trích Tinh bang cho dù có mạnh mẽ, cứng rắn tới đâu dường như cũng không có tiền vốn chống lại a.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như gặp đại địch, có người nhịn không được mà bắt đầu lên tiếng:
- Ta đã nói rồi mà, đấu giá không phải là chuyện tốt lành gì.
- Đúng vậy a. Đấu giá cho cường giả Đế cấp, càng là họa phúc khó lường a. Xem ra là chúng ta quá lạc quan rồi.
- Tiệc mừng khánh công này ta thấy không nên thì hơn.
Cái Tông Lâm nghe thấy mấy tiếng nghị luận này, sắc mặt tái nhợt. Những người này đều là những người trước đó phản đối hắn đấu giá Mộc đại sư, hiện tại nhìn thấy tình thế có chút biến hóa, bắt đầu ngóc đầu trở lại.
Mới vừa rồi trên tiệc khánh công còn ca tụng hắn, tốc độ trở mặt của những người này quả thực so với lật sách còn nhanh hơn.
Nhưng mà hiện tại Cái Tông Lâm cũng không có thời gian so đo, hắn trầm giọng phân phó:
- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, bất kể như thế nào, Trích Tinh bang chúng ta làm đều phù hợp quy củ. Cho dù đối phương là tiền bối đại đế, cũng không có khả năng phá hư quy củ.
Cái Tông Lâm rốt cuộc cũng là người đứng đầu một bang, tuy rằng sợ hãi, thế nhưng vẫn còn có thể trấn tĩnh được, hắn lớn tiếng nói:
- Khách quý tới, mau mời, mau mời vào. Mời bọn họ tới uống rượu.
Mặc kệ đối phương tới đây có ý đồ gì, Trích Tinh bang tiên lễ hậu binh. Đây là sách lược của Cái Tông Lâm, nếu như là tới nháo sự, Trích Tinh bang tuyệt đối không thể yếu thế.
- Không cần mời, chúng ta đã tới.
Ngay khi Cái Tông Lâm nói xong, thanh âm lạnh nhạt của Vô Song đại đế đã rơi vào trong tai mọi người.
Đột nhiên mọi người cảm thấy hoa mắt, ba đạo thân ảnh đột nhiên đáp xuống đại sảnh đang mở tiệc mừng.
Vô Song đại đế đứng giữa, Giang Trần bên trái, Mộc Cao Kỳ bên phải. Hiện tại ngọc giản nô lệ của Mộc Cao Kỳ còn chưa giải trừ, cho nên vẫn còn ở trong trạng thái phong bế thần thức.
Bọn họ vừa hiện thân, tất cả người Trích Tinh bang đều nhao nhao đứng lên. Mặc kệ là can tâm tình nguyện hay không, ai cũng không dám ngồi nguyên trên ghế không nhấc mông dậy.
Cái Tông Lâm thì hai tay ôm quyền, vẻ mặt vui vẻ chào đón:
- Vô Song tiền bối, lão nhân gia ngài có nhã hứng tới bái phỏng Trích Tinh bang chúng ta? Quả nhiên là thất kính. Nhanh, xin mời tiền bối ngồi. Mời tiền bối uống mấy chén rượu nhạt của bổn bang, chúng ta dùng rượu để tỏ lòng kính ngưỡng với tiền bối.
Cái Tông Lâm rất biết làm người, trước mặt Vô Song đại đế, tư thế cũng hạ rất thấp. Hắn cũng biết, trước mặt Vô Song đại đế xưng là vãn bối tuyệt đối không mất mặt.
Hắn làm như vậy cũng không cần lo lắng bị người khác cười nhạo. Ai ở trước mặt đại đế mà có thể không cúi đầu khom lưng cơ chứ?
Vô Song đại đế thản nhiên nói:
- Cái Tông Lâm sao?
Cái Tông Lâm không khỏi gật đầu nói