Giang Trần cười ha ha:
- Dưới gầm trời này, chẳng lẽ có thủ đoạn gì có thể làm cho Linh Dược sáu ngàn năm biến thành một ngàn năm? Đông Diệp Đại Sư, ngươi đây là trợn mắt nói lời bịa đặt a.
Tỉnh Trung Đại Đế lại nói:
- Đông Diệp Đại Sư, đạo lý không biện không rõ. Nhiều người như vậy nhìn chằm chằm vào, Chân thiếu chủ muốn ở trước mắt mọi người đùa nghịch thủ đoạn, mọi người có thể nhìn thấy.
- Đúng vậy, Đông Diệp Đại Sư, nếu như ngươi không có tư tâm, thì đừng ngăn trở nữa.
- Đại sư, không phải ngươi thật sự có tư tâm gì chứ?
Nhược Y Đại Đế cười hì hì hỏi.
Đông Diệp Đại Sư có chút khó chịu nổi rồi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ngón tay đột nhiên bắn ra một đạo Linh lực, bắn lên trên pháp trận đó. Pháp trận kia thập phần ẩn nấp, người bình thường căn bản nhìn không ra.
Giang Trần lại thấy rõ ràng, chỗ chỉ lực đến, lập tức phá vỡ pháp trận. Bản thân cái pháp trận này là mê hoặc tai mắt người, cũng không phải đại trận phá không nổi gì.
Một vầng sáng đột nhiên hừng hực, sau một khắc, vầng sáng này liền thu lại.
Thiên Địa Lăng Vân Chi vốn có tư chất kinh người kia, lại như bỗng nhiên gầy xuống, lẳng lặng nằm ở đó, tuy Linh lực, khí chất vẫn còn, nhưng vẻ ngoài, đã cùng gốc của Giang Trần không xê xích bao nhiêu.
Biến cố đột nhiên này, làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Tên tán tu kia hét rầm lên:
- Chân thiếu chủ, ngươi dùng đường ngang ngõ tắt gì, hủy Thiên Địa Lăng Vân Chi của ta?
Người này khóc lóc om sòm:
- Thiên lý sáng tỏ, Chân thiếu chủ, ngươi đổi trắng thay đen như vậy, sẽ không sợ ông trời đến thu ngươi sao?
Giang Trần gặp người này chưa thấy quan tài không rơi lệ, còn dám đùa nghịch, lạnh lùng cười cười.
- Chư vị, nếu ta chỉ vạch trần gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này giả mạo, mọi người nhất định vẫn còn nghi kị, sẽ cảm thấy là ta dùng thủ đoạn gì, làm cho tư chất của gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi này giảm đi.
Ánh mắt của Giang Trần vô cùng thản nhiên, khoan thai cười cười:
- Tất cả mọi người đã xem náo nhiệt lâu như vậy, Chân mỗ dứt khoát để cho mọi người mở rộng tầm mắt.
- Phía dưới, Chân mỗ sẽ biến ra một cây Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm cho mọi người xem.
Ngữ khí của Giang Trần tràn đầy trêu đùa, nhưng lúc ánh mắt nhìn qua người nọ, lại lạnh như băng.
- Loại thủ đoạn làm giả này, Chân mỗ đã từng gặp trong bản thượng cổ điển tịch nào đó. Bất quá, loại bàn môn tả đạo này, thiên lý nan dung, Chân mỗ khinh thường dùng. Bất đắc dĩ có người không biết từ nơi nào học được, cũng dám đến trước mặt Chân mỗ múa rìu qua mắt thợ. Không thể nói trước, Chân mỗ đành phải để cho mọi người xem chế giễu.
Giang Trần nói xong, đi đến trước gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi của mình.
Như là ảo thuật, cũng bắt đầu thi triển thủ đoạn của mình. Làm giả, phải có Linh Thạch phối hợp, hơn nữa cấp độ của Linh Thạch nhất định phải cao.
Giang Trần lấy Linh Thạch ra, luyện hóa Linh lực, tay vận thần thông, thi triển lên Thiên Địa Lăng Vân Chi.
Kết pháp trận, là thủ đoạn phi thường tinh tế tỉ mỉ. Nếu như sơ sẩy một cái, không có chuẩn bị tốt, chẳng những không thu được hiệu quả, ngược lại có khả năng hủy diệt một cây Linh Dược.
Thế nhưng Giang Trần, lại căn bản không có lo lắng cái này.
Thủ pháp vô cùng thành thạo, mấy cái qua lại, cái pháp trận kia liền ký kết thành công, Giang Trần thuận tay dẫn lấy Linh lực.
Sau đó triệt để thúc dục pháp trận.
Bởi như vậy, một cây Thiên Địa Lăng Vân Chi nguyên bản khoảng ngàn hai trăm năm, lập tức trở nên Linh lực vô cùng đầy đủ, nhìn về phía trên, thoáng cái lớn thêm không ít.
Nhìn bề ngoài, thật giống như gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi vừa rồi kia tái sinh.
- Tiêu Vân, cầm lấy cho chư vị đạo hữu xem.
Giang Trần cười nhạt một tiếng.
Tiêu Vân chứng kiến thủ đoạn của Giang Trần như vậy, quả nhiên là xem như si mê như say sưa, đối với Giang Trần càng bội phục không thôi. Cao hứng bừng bừng bưng lấy gốc Thiên Địa Lăng Vân Chi kia.
Trong miệng cười quái dị nói:
- Chư vị, cái này là Thiên Địa Lăng Vân Chi sáu ngàn năm a. 5000 năm, Thiếu chủ nhà ta chỉ dùng mấy hơi thở liền bù đủ.
Mọi người thấy Giang Trần thần hồ kỳ kỹ, đều tán thưởng không thôi. Ánh mắt nhìn Giang Trần, càng trở nên vô cùng phức tạp.
Có bội phục, có kiêng kị, thậm chí còn có sợ hãi.
Sau khi Tỉnh Trung Đại Đế xem xong, nhìn chằm chằm vào người kia nói:
- Hiện tại, ngươi còn có cái gì để nói sao?
Người nọ cười quái dị một tiếng:
- Được làm vua thua làm giặc, có cái gì để nói.
Nói xong, tay phất lên, bóp nát phá không phù, một đạo quang mang phóng lên trời, trực tiếp phá tan hư không.
Đây là muốn phá không bỏ chạy.
Ai cũng không ngờ tới, thằng này lại có thủ đoạn như vậy.
Một khi thi triển phá không phù cường đại, nếu như không có phòng bị, cho dù là Đại Đế, cũng không ngăn trở được.
- Không tốt, hắn muốn chạy trốn.
- A, quả nhiên là tới quấy rối, ngay cả đường lui cũng chuẩn bị xong.
- Ngăn hắn lại.
Hiện trường xuất hiện hỗn loạn nho nhỏ.
Chỉ có Giang Trần, thần thái tự nhiên, khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười lạnh lùng. Muốn chạy trốn? Không có cửa đâu.
Trong hư không đột nhiên truyền đến một tiếng kêu, độn quang lóe lên, người nọ trực tiếp từ trong không trung ngã xuống. Giống như hư không có khí tường vô hình, chặn đường đi của hắn.
Phanh...
Thân hình người nọ, trùng trùng điệp điệp ngã ở trên mặt đất, dù tu vi của hắn kinh người, cũng ngã thất điên bát đảo.
Người nọ giãy giụa muốn đứng lên, Tỉnh Trung Đại Đế liền đi tới.
Tay áo phất một cái, một đạo quang mang xẹt qua trên mặt người kia. Mặt người nọ giống như bị một thanh đao sắc bén lướt qua, trên mặt có một đồ vật nhàn nhạt bị quét mất.
Người này liền lộ ra diện mục chân thật.
Mọi ánh mắt, thoáng cái đều bắn đến hắn.
Người này vội vàng che mặt, phảng phất sợ bị người nhìn ra vậy.
Tỉnh Trung Đại Đế nắm lấy người này trong tay:
- Tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn xem, có người nhận thức hắn không? Tán tu giới chúng ta, có người này hay không?
Người nọ bị Tỉnh Trung Đại Đế khống chế, căn bản không thể động đậy, sắc mặt trắng bệch.
- Không nhận biết, không nhận biết.
- Khí chất thằng này, xem xét cũng không phải là người của tán tu giới.
- Chân thiếu chủ, thằng này, không phải tán tu giới chúng ta.
- Coi như là tán tu giới chúng ta, ác ý phá hư tán tu đại hội, cũng là bại hoại của tán tu giới.
- Đúng, lừa gạt... , may mắn Chân thiếu chủ pháp nhãn thần thông, bằng không thì chẳng phải là bị hắn lừa gạt?
- Loại người này nên phanh thây xé xác.
- Phải. Nếu như mỗi người đều làm giống như hắn, về sau thị trường Linh Dược không rối loạn mới lạ? Tất cả mọi người đều dùng hàng nhái, kết quả, vẫn là những tán tu kiến thức không cao như chúng ta chịu thiệt.
- Chân thiếu chủ, người này các ngươi ý định xử trí như thế nào?
Mặc kệ thế giới nào, nắm quyền mạnh mới có sức thuyết phục. Người này khua môi múa mép như lò xo, quỷ kế chồng chất, nhưng ở trước mặt thực lực cường đại, vẫn phải lộ ra nguyên hình.