Chương 389: Ba mũi tên nổ đầu, đánh mặt Thiết trưởng lão 2
Độc Tôn Tam Giới
Lê Thiên03-07-2023 16:52:10
̉ đầu, đánh mặt Thiết trưởng lão 2
Ánh mắt của Thiết trưởng lão sâm lãnh, nhìn qua Thượng Quan Dực:
- Bổn tọa tự mình động thủ, nếu như ngươi nhúng tay, là cùng Bảo Thụ Tông đối địch. Một khi cao tầng Bảo Thụ Tông ta tức giận, đừng nói Thượng Quan Dực ngươi, coi như là đương triều quốc quân, cũng đảm đương không nổi.
- Thượng Quan Dực, ngươi dám đối kháng Bảo Thụ Tông sao? Chẳng lẽ không biết chữ chết viết như thế nào?
Dương Tiểu Thiến cũng uy hiếp.
- Thiết ca nhà của ta, là nhi tử của Thái Thượng trưởng lão, cùng tông chủ bình khởi bình tọa. Ngươi đắc tội Thiết ca nhà ta, cái kia chính là đối địch Bảo Thụ Tông. Ta ngược lại hiếu kỳ, Bảo Thụ Tông ngay cả vương thất cũng không dám đắc tội, ngươi là tay sai của vương thất, nơi nào đến dũng khí, dám cùng Thiết ca là địch?
Trong nội tâm Thượng Quan Dực chấn động.
Hắn biết rõ, Thiết trưởng lão nói là tình hình thực tế. Mặc dù là quốc quân bệ hạ, cũng quả quyết không có khả năng công nhiên đối địch Thiết trưởng lão.
Một khi Thiết trưởng lão này muốn đem sự tình náo đại, liên lụy tới chỗ phụ thân của Thiết trưởng lão, sự tình liền triệt để đại phát.
Phụ thân của Thiết trưởng lão, chính là một trong hai người có quyền thế nhất Bảo Thụ Tông.
Là thủ tọa Tứ đại Thái Thượng trưởng lão, địa vị gần với tông chủ Bảo Thụ Tông Tạ Thiên Thụ.
Thân là cự đầu thứ hai của Bảo Thụ Tông, đừng nói giận dữ, coi như là tùy tiện dậm chân một cái, cũng đủ để Thiên Quế Vương Quốc chấn ba lần.
Nhân vật như vậy, đừng nói Thượng Quan Dực hắn không thể trêu vào, vương thất cũng không thể trêu vào.
Sắc mặt Thượng Quan Dực khó coi, nhìn Giang Trần một cái, trong nội tâm thở dài. Giang Trần này, thiên phú tài tình, không ai không xuất chúng.
Nếu không bị Thiết trưởng lão này nhìn chằm chằm, không đắc tội Dương Chiêu nhất tộc, ngày khác nhất định có thể một bước lên mây, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Chỉ tiếc, tính tình thiên tài, quá mức ngay thẳng, không hiểu ẩn nhẫn, cuối cùng thu họa sát thân.
Giờ khắc này, Thượng Quan Dực có lòng yêu tài, nhưng cân nhắc nặng nhẹ cũng biết, nếu như hắn đứng ra bảo hộ Giang Trần, chẳng khác nào triệt để đứng ở mặt đối lập với Thiết trưởng lão.
Nếu như chỉ là Thiết trưởng lão, hắn tự tin còn gánh vác được.
Nhưng phụ thân sau lưng Thiết trưởng lão kia, đừng nói Thượng Quan Dực hắn, dù toàn bộ Thiên Quế Vương Quốc, cũng gánh không được người ta giận dữ.
- Giang Trần, không phải bổn tọa không muốn ra sức, mà là thời sự bắt buộc.
Trong nội tâm Thượng Quan Dực than nhẹ, nhưng lại đối với Giang Trần nói:
- Giang Trần, tự giải quyết cho tốt a.
Nói xong, mặt Thượng Quan Dực đen lên, thúc dục tọa kỵ, lui qua một bên.
Giờ khắc này, hắn cũng chỉ có thể trung lập. Đây là lựa chọn bất đắc dĩ, cũng là lựa chọn phải làm.
Thiết trưởng lão thấy Thượng Quan Dực chịu thua, biết Thượng Quan Dực vẫn còn e ngại quyền uy của Bảo Thụ Tông. Trong nội tâm đắc ý, cười lạnh liên tục.
- Coi như ngươi thức thời.
Trên mặt Dương Tiểu Thiến lộ ra ý đùa cợt.
Thượng Quan Dực vừa lui, Giang Trần cùng Thiết trưởng lão tầm đó, liền không có người nào khác.
- Giang Trần, không phải ngươi hung hăng càn quấy sao? Ngươi không phải càn rỡ sao?
Thiết trưởng lão cười rộ lên, thúc dục tọa kỵ, từng bước tới gần.
- Hiện tại, ngươi lấy cái gì cuồng?
Thiết trưởng lão là Tiên cảnh lục trọng, tu vi chỉ thiếu chút nữa, liền bước vào Tiên cảnh thất trọng, trở thành cường giả Thiên Linh cảnh, tu vi này, tuy ở Bảo Thụ Tông không tính đỉnh tiêm, nhưng cũng là tồn tại rất cao.
Có phụ thân hắn ở đó, các loại tài nguyên hưởng dụng vô cùng, trùng kích Thiên Linh cảnh, cái kia cũng chỉ là sự tình sớm muộn mà thôi.
Dùng tu vi Tiên cảnh lục trọng của hắn, muốn thu thập một người tuổi trẻ, không thể nghi ngờ là dễ như trở bàn tay.
Trong mắt Dương Tiểu Thiến lộ ra hung quang, kêu lên:
- Thiết ca, phải bắt sống súc sinh này, giết Vô Kỵ, không thể để cho hắn chết nhẹ nhàng như vậy.
Thiết trưởng lão cười hắc hắc:
- Yên tâm, tiểu tử này nhiều lần chống đối ta, hắn muốn chết thống khoái, cũng không có dễ dàng như vậy.
Điền Thiệu ở một bên, cảm nhận được uy áp của Thiết trưởng lão từng bước tới gần, toàn thân cơ hồ nhịn không được muốn run rẩy.
Đây không phải nội tâm của hắn nhu nhược sợ hãi, mà là dùng tu vi của hắn, căn bản không cách nào khiêng uy áp của Địa Linh cảnh đỉnh phong, đây là kìm lòng không được.
Mặc dù là Giang Trần tu luyện Bàn Thạch Chi Tâm, giờ khắc này, cũng cảm thấy áp lực như núi đập vào mặt.
Chỉ là, Giang Trần bất động như núi, ánh mắt bình tĩnh, không bị uy áp của Thiết trưởng lão khống chế chút nào.
- Họ Thiết, sớm nghe nói vị trí trưởng lão Bảo Thụ Tông của ngươi, là dựa vào quyền thế của lão tử thượng vị, xem ra, nghe đồn không uổng a, đường đường một trưởng lão Bảo Thụ Tông, vậy mà bất tranh khí đến lấy lớn hiếp nhỏ, ở Vương Quốc thế tục làm mưa làm gió, khi dễ một vãn bối tuổi còn trẻ?
Trong hư không, đột nhiên truyền đến một thanh âm mây trôi nước chảy. Trong thanh âm nhàn nhạt này, mang theo vài phần trào phúng, phảng phất trong mây đen đầy trời, bắn ra một ánh mặt trời.
Lập tức, mây đen rậm rạp thoáng cái tiêu tan.
Lời này, phảng phất có lực phá hủy vô tận, lập tức tách ra uy áp của Thiết trưởng lão, trừ khử vô hình.
Thượng Quan Dực là cái thứ nhất lộ vẻ vui mừng, nhịn không được kinh hô:
- Diệp thái phó, Diệp lão gia tử.
Điền Thiệu cũng tỉnh ngộ lại, vui mừng quá đỗi:
- Là lão gia tử, lão gia tử giá lâm.
Thiết trưởng lão vốn hăng hái, hùng hổ, coi Giang Trần thành thịt cá trên thớt, mặc hắn xoa bóp rồi. Lại không nghĩ rằng, người ngang trời giết ra, dĩ nhiên là Diệp Trọng Lâu.
Nếu như nói toàn bộ Vương Quốc thế tục, có người để cho Thiết trưởng lão hắn kiêng kị, như vậy người này, nhất định là Diệp Trọng Lâu, Hộ Quốc Linh Vương thần bí khó dò kia.
Diệp Trọng Lâu lão gia tử, râu tóc bạc trắng, tay áo bồng bềnh, cưỡi Phượng Giao Ngũ Dực Thú, từ trong hư không chậm rãi đi ra.
Mặc dù đối mặt trưởng lão Bảo Thụ Tông, Diệp Trọng Lâu lão gia tử cũng không có thái độ gì đặc biệt, biểu lộ như cũ là không mặn không nhạt, không thèm để ý.
- Thượng Quan Dực, bái kiến Thái Phó đại nhân.
Thượng Quan Dực bước lên phía trước hành lễ.
- Điền Thiệu bái kiến Thái Phó đại nhân.
Giang Trần nhìn thấy Diệp Trọng Lâu lão gia tử ngang trời giết ra, cũng mỉm cười, tiến lên phía trước nói:
- Lão gia tử, tựa hồ lần này, phải thiếu nợ ngươi một nhân tình rồi.
- Ha ha, ngươi cái Tiểu hoạt đầu này. Lại nói tiếp, vẫn là lão phu thiếu nhân tình của ngươi a. Bằng không thì vấn đề của Phượng Giao Ngũ Dực Thú này, sẽ để cho lão phu nát tâm.
Lão gia tử cười ha ha, nhìn qua Giang Trần, biểu lộ tràn đầy thâm thúy. Trên thực tế, lão gia tử đã sớm đến, chỉ là, hắn một mực không xuất hiện, là muốn nhìn một chút, Giang Trần sẽ xử lý việc này như thế nào.
Hắn kinh ngạc phát hiện, coi như là đối mặt uy áp của Thiết trưởng lão, Giang Trần như trước không có ý tứ chạy trốn.
Coi như là lão gia tử, trong lúc nhất thời, cũng đoán không ra, đến cùng Giang Trần này còn có chỗ dựa gì? Còn có át chủ bài gì?