Chương 1647: Đa Mai minh hoàng (1)

Độc Tôn Tam Giới

Lê Thiên 03-07-2023 16:51:41

Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này hắn cảm thấy rất thân thiết, cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, giống như trong nháy mắt có thể nắm trúng nơi mềm yếu nhất trong lòng của hắn vậy. Trong lúc nhất thời, Giang Trần nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn qua tiểu cô nương này, trong lòng có cảm giác ấm áp. Kiếp tước kiếp này cơ hồ Giang Trần không có kinh nghiệm tiếp xúc với trẻ con. Giờ phút này bỗng nhiên lại có một tiểu cô nương xâm nhập vào trong thế giới của hắn, hiện tại ở trước mắt, lại ở trong hoàn cảnh xinh đẹp như vậy, khiến cho trong lòng Giang Trần cảm thấy rất ấm áp. - Ài, không thể tưởng tượng được ta là người của hai thế giới, thế nhưng còn chưa trải nghiệm qua cảm giác vô ưu vô lự lúc nhỏ. Không biết vì sao nhìn thấy tiểu cô nương này, Giang Trần có cảm giác trong lòng mình mềm lại, giống như tiểu cô nương này có một loại khí chất đặc biệt, khiến cho trong lòng hắn mềm lại tràn ngập cảm xúc, có cảm giác lập tức bộc phát. Nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của Giang Trần đang nhìn mình, hiển nhiên tiểu cô nương cũng cảm nhận được thiện ý trong mắt Giang Trần, đôi mắt chớp chớp nhìn qua Giang Trần, nói: - Đại ca ca, huynh không sao chứ? Giang Trần nhịn không được cười lên, nói: - Ta không sao. Tiểu cô nương, muội tên là gì? Tiểu cô nương nghe nói Giang Trần không có việc gì, cũng nhẹ nhàng vỗ ngực mình, vẻ lo lắng trong mắt nhạt đi rất nhiều, chăm chú đáp lại lời hắn: - Muội gọi là Niệm nhi, mẫu thân ta nói là Tư Niệm Niệm. - Niệm nhi? Giang Trần cười nói: - Danh tự rất êm tai. Đúng rồi, niệm nhi, tại sao một mình muội lại ở nơi này? Không sợ người xấu sao? Niệm nhi nghiêng cái đầu nhỏ, cười hì hì nói: - Đây là Khổng Tước thánh sơn, người xấu nào dám tới? Cho dù dám tới, đại đế gia gia cũng sẽ đánh bọn họ chạy trối chết. Còn có mỗ mỗ... Bọn họ đều nói, người xấu sợ nhất mỗ mỗ. - Mỗ mỗ? Mỗ mỗ muội là ai? Trong lòng Giang Trần suy đoán, tiểu cô nương này liệu không phải là tôn nữ của Đa Mai minh hoàng đó chứ? Trong lúc suy đoán, bỗng nhiên trong Đa Mai đạo tràng có mấy đạo thân ảnh màu trắng bắn ra. Lúc nhìn thấy Giang Trần, mấy đạo thân ảnh này đều khẽ giật mình, thất thanh nói: - Chân thiếu chủ? Giang Trần mỉm cười chắp tay nói: - Chư vị đạo hữu, Chân mỗ lên núi nhiều ngày, hôm nay vừa vặn nhàn rỗi, đặc biệt tới bái phỏng Đa Mai minh hoàng. Nhìn thấy Chân thiếu chủ, những người này cũng không dám lãnh đạm, vội vàng thi lễ với Giang Trần, nói: - Không biết thiếu chủ tới chơi, không có tiếp đón từ xa. Mong thiếu chủ lượng thứ. Một người khác gọi tiểu cô nương kia: - Niệm nhi, bên ngoài gió tuyết rất lớn, nhanh đi vào trong. Niệm nhi kia dường như rất ngạc nhiên về Giang Trần, đôi mắt to giống như biết nói chuyện quét tới quét lui người Giang Trần, nói: - Đại ca ca, huynh là Chân thiếu chủ sao? Niệm nhi nghe người ta nói, hiện tại từ trên xuống dưới Lưu Ly vương thành đều coi huynh là đại anh hùng a. Người khác khoa trương gọi hắn là đại anh hùng của Lưu Ly vương thành, Giang Trần cũng không cảm thấy có gì là khác thường. Thế nhưng bị tiểu cô nương này nói như vậy, Giang Trần lại cảm thấy có chút ngại ngùng. Tuy rằng hắn làm ra chút cống hiến cho Lưu Ly vương thành, thế nhưng còn xa không tới tình trạng được coi là đại anh hùng. Điểm này trong lòng Giang Trần hiểu rõ. Đa Mai Minh Hoàng đối với việc Giang Trần tới chơi có chút ngoài ý muốn. Nhưng mà dùng tính cách của Đa Mai Minh Hoàng, tuy rằng ngoài ý muốn, thế nhưng cũng không có nghĩ nhiều. - Chân thiếu chủ, bệ hạ lập người làm thiếu chủ, Đa Mai đã từng nghi hoặc qua. Cũng nêu ý kiến không đồng ý. Nhưng mà ta hoan nghênh người đã dùng thực tế chứng minh ý kiến của ta là sai. Ta cũng không phản đo ói nữa. Chỉ cần người có thể khiến cho Đa Mai cảm thấy đáng giá để Đa Mai ủng hộ, thì Đa Mai nhất định sẽ kiên định với lựa chọn của mình, kiên định hơn bất kỳ kẻ nào khác. Không nên hỏi ta vì sao, bởi vì Khổng Tước thánh sơn cần một người thừa kế kiệt xuất. Đa Mai Minh Hoàng lạnh lùng nói, rất thẳng thắn. Cho dù nói thật một câu, nếu như đổi lại người khác có lẽ sẽ lựa lời mà nói, uyển chuyển hơn một ít, dễ nghe hơn một ít. Thế nhưng mà từ trong miệng nàng nói ra, vĩnh viễn đều lạnh lẽo, bộ dáng lạnh như băng như vậy. Nếu như là người tính cánh hẹp hòi một ít, nghe nàng nói như vậy chỉ sợ cũng khó tránh khỏi trong lòng sẽ sinh ra khúc mắc. Dù sao người ta hiện tại đã là thiếu chủ, mà ngươi coi như là bộ hạ cũ của Khổng Tước đại đế, trên danh nghĩa cũng là thuộc hạ của mình. Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu nói: - Cho dù Minh hoàng không có giải thích ta cũng sẽ không hiểu lầm ý tứ của ngươi. Các ngươi có thể ở bên cạnh bệ hạ ngoài ngàn năm, chứng minh các ngươi đã thông qua khảo nghiệm của bệ hạ. Chắc chắn sẽ không phải là loại người không rõ thị phi, không hiểu đại cục. Bằng không mà nói, bệ hạ cũng không đề bạt các ngươi tới độ cao như vậy. Điểm này Chân mỗ chưa bao giờ hoài nghi qua. Giang Trần nói những lời này cũng rất thản nhiên. Nhưng mà, trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Đa Mai Minh Hoàng hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên nàng không ngờ tới Chân thiếu chủ này lại biến tiến thoái như vậy. Người trẻ tuổi, được lập làm thiếu chủ, theo lý thuyết ít nhiều cũng có chút lâng lâng, vênh váo tự đắc, thậm chí là quên hết tất cả. Thế nhưng mà Chân thiếu chủ này rõ ràng có thể đứng ở độ cao nhìn vấn đề này. Loại khí độ này hiển nhiên khiến cho Đa Mai Minh Hoàng có chút ngoài ý muốn, sắc mặt cũng có chút ôn hòa, gật gật đầu nói: - Bệ hạ không nhìn nhầm chúng ta, tin rằng bệ hạ cũng không nhìn nhầm người. Nhưng mà, chúng ta khác với những dân chúng bình thường trong Lưu Ly vương thành. Ta sẽ không bị một ít việc nhỏ mà làm lu mờ phán đoán của mình. Ngươi vì Lưu Ly vương thành làm những chuyện kia, tuy rằng không tồi, thế nhưng từ góc độ của ta thấy, còn chưa đủ được xưng là anh hùng của Lưu Ly vương thành. Phẩm tính của một người, cấp độ cao thấp của một người phải phán đoán từ đại sự. Trận chiến với Đan Hỏa thành, ta chỉ có thể nhìn ra được thiên phú đan đạo của người. Thịnh hội Lưu Ly vương tháp, ta cũng chỉ có thể nhìn thấy thiên phú võ đạo của người. Hai phương diện này ta cũng đã tán thành người. Về phần phẩn tính và độ cao, phải ở lâu mới biết được nhân tâm, ta sẽ dùng ánh mắt công chính để quan sát. Giang Trần bắt đầu kính nể Đa Mai Minh Hoàng. Hắn thân ở địa vị cao, trở thành thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, ba đại Minh hoàng khác ở trước mặt hắn cũng không có nói qua những lời này. Điều này không có nghĩa là trong lòng ba người này hoàn toàn tán thành hắn. Có lẽ, trong lòng ba người này cũng có nghi kị, chỉ là bọn họ không có nói ra Duy chỉ có Đa Mai Minh Hoàng mới dám nói những lời này. Loại tính cách này đối với người lòng dạ hẹp hòi mà nói, có lẽ sẽ không chấp nhận được. Nhưng mà Giang Trần là người của hai thế giới, cũng biết bên người một thượng vị giả, kỳ thực cũng không thiếu những người ăn ngay nói thẳng như vậy.