́o lớn 1
Thanh niên mắt tam giác kia, hướng Lưu Xán hiến kế.
Lúc trước, thời điểm mấy người bọn hắn đều là nửa bước Tiên cảnh, vì sự tình chia cắt chiến lợi phẩm, làm cho túi bụi, ngược lại để cho Giang Trần ngư ông đắc lợi, thừa cơ chạy đi.
Hôm nay, Lưu Xán tấn chức Tiên cảnh nhất trọng thiên, tu vi tăng nhiều, có thực lực tính áp đảo, mấy người khác tự nhiên dùng hắn cầm đầu, không dám nói chuyện ngang hàng chia cắt.
Lưu Xán âm tàn gật đầu:
- Đại vương tử chí hướng rộng lớn, hắn đối với tài phú không có hứng thú đặc biệt. Bất quá, ở trong tùy tùng của tiểu tử kia, có hai mỹ nữ, tư sắc quả thực không tệ, rất có phong tình dị vực tha hương. Đại vương tử là người phong lưu, nếu như có thể hiến cho Đại vương tử, cũng có thể xem là một nhân tình.
- Tốt, quyết định như vậy đi. Mỹ nữ hiến cho Đại vương tử, đồ vật tiểu tử kia, chúng ta ấn ước định lần trước chia cắt, như thế nào?
Dịch Thiên Tùy vỗ bàn kêu lên.
Ánh mắt mọi người, đều đồng loạt nhìn về phía Lưu Xán. Nếu như Lưu sư huynh không gật đầu, hết thảy đều là nói suông.
Lưu Xán kia cũng cân nhắc đến lúc dùng người, muốn mấy người này đem hết toàn lực, nhất định phải cho bọn hắn một chút chỗ tốt, lập tức gật gật đầu:
- Tốt, ấn ước định lần trước xử lý. Linh cầm, các ngươi một người phân hai con. Nếu có công pháp bí tịch, mỗi người có thể sao chép một phần.
Nửa bước Tiên cảnh, cuối cùng cùng Tiên cảnh nhất trọng thiên có bản chất khác nhau. Mấy tên kia, nghe được Lưu Xán đáp ứng, đều vui mừng quá đỗi.
- Lưu sư huynh, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền đi bái phỏng Đại vương tử!...
Một lúc lâu sau, phủ đệ của Thiên Quế Vương Quốc Đại vương tử.
- Lưu Xán, ngươi nói người này, ngươi đã biết lai lịch của hắn?
Đại vương tử Diệp Đại, nhàn nhạt mỉm cười.
- Lai lịch?
Lưu Xán nao nao.
- Chúng ta đạt được Triệu Tập Lệnh của Đại vương tử, vội vàng đến vương đô, thật đúng là chưa kịp nghe ngóng chuyện này. Chẳng lẽ tiểu tử này địa vị rất lớn?
Đại vương tử Diệp Đại, ở trong tất cả vương tử của Thiên Quế Vương Quốc, tiếng hô cao nhất, tập ngàn vạn sủng ái trên một thân, là một trong mấy người có thể kế vị.
Kẻ này mặt như quan ngọc, mục như lãng tinh, hành vi cử chỉ, lộ ra phong độ nhẹ nhàng.
- Địa vị, ngược lại lớn đến không tính được. Bất quá kẻ này thật có một ít ý tứ. Chỉ tiếc, nhất định chỉ có thể là địch, không thể làm bằng hữu.
- Điện hạ, chỉ giáo cho?
Lưu Xán nao nao.
- Kẻ này, đến từ Đông Phương Vương Quốc, là nhân vật truyền kỳ của Đông Phương Vương Quốc, tên là Giang Trần. Từng dùng sức một mình, trấn áp Đông Phương Vương Quốc Long gia soán nghịch.
- Đông Phương Vương Quốc?
Lưu Xán còn lo lắng gây nhân vật nào, nghe xong là Đông Phương Vương Quốc, gánh nặng trong lòng liền được giải khai.
- Chỉ là người tiểu quốc? Một tiểu quốc, dù truyền kỳ, cũng là có hạn.
Đại vương tử Diệp Đại cười cười:
- Tình báo biểu hiện, kẻ này đến vương đô cái thứ nhất bái phỏng, là lão Tứ của ta.
- Tứ vương tử Diệp Dung điện hạ?
- Đúng vậy, lão Tứ nhà của ta, bình thường không lộ sơn thủy, thoạt nhìn điệu thấp vô cùng. Bất quá nếu ngươi cảm thấy hắn là người an phận thủ thường, vậy thì mười phần sai rồi. Tại sao Giang Trần này tới Thiên Quế Vương Quốc? Sau lưng nhất định là có bàn tay của lão Tứ.
Lưu Xán như có điều suy nghĩ:
- Điện hạ, cái kia ý của ngài? Chúng ta...
Lưu Xán dừng lại một chút, duỗi ra tay phải, làm một động tác cắt cổ.
- Giang Trần đánh giết đệ tử Càn Lam Bắc Cung các ngươi, quốc pháp khó dung. Càn Lam Bắc Cung các ngươi cũng không phải mặc người chém giết a?
Lưu Xán vui sướng nở nụ cười, mặc dù Đại vương tử không có thuyết pháp minh xác, nhưng cái ám chỉ này đã rất rõ ràng. Cái này là ám chỉ Càn Lam Bắc Cung bọn hắn mượn đề tài nói chuyện, hướng trong chết làm.
- Điện hạ yên tâm, nếu Càn Lam Bắc Cung ta để cho một tiểu tử từ bên ngoài đến Thiên Quế Vương Quốc ra vẻ, cái thể diện này đặt ở đâu? Chúng ta sẽ thương lượng với Long Nha vệ, nhờ bọn hắn công bình phá án, nợ máu trả bằng máu!
Trên mặt Lưu Xán lộ ra mỉm cười âm hiểm.
- Bên Long Nha vệ kia, có không ít người một nhà. Chuyện này, ta sẽ phân phó người phía dưới trọng điểm chú ý thoáng một phát. Tứ đại đạo tràng, là Bảo Thụ Tông thiết lập cứ điểm tại Thiên Quế Vương Quốc. Bên đường đánh chết đệ tử Tứ đại đạo tràng, đây là đánh mặt Thiên Quế Vương Quốc, càng là đánh mặt Bảo Thụ Tông!
Ngữ khí của Diệp Đại nghiêm túc.
Lưu Xán mừng thầm, đã có Đại vương tử cam đoan, trong lòng của hắn liền có ngọn nguồn rồi.
- Hắc hắc, Giang Trần đúng không? Nhân vật truyền kỳ của Đông Phương Vương Quốc đúng không? Đến Thiên Quế Vương Quốc ta, là Long ngươi phải nằm, là hổ ngươi phải ngồi cho ta! Lần này lão tử muốn chậm rãi nhục nhã ngươi, tra tấn ngươi, sau đó lại giết chết ngươi, cướp đi nữ nhân của ngươi, cướp đoạt tài phú của ngươi!...
Giang Trần nhắm hai mắt, ngồi ở trên mặt ghế. Hắn bị mang đến nơi đây đã hơn một canh giờ rồi.
Gian phòng kia, bố trí sạch sẽ, ghế cũng là kim đàn thượng hạng.
Bị mang đến nơi đây, không có ai tới hỏi hắn, cũng không có ai phản ứng đến hắn.
Giang Trần biết rõ, đây là xử lý lạnh.
Long Nha vệ ở trước khi không có làm tinh tường lai lịch của hắn, chỉ có thể dùng loại phương thức không đắc tội, nhưng mà không nịnh bợ đến xử lý.
Hắn cũng biết, hơn một canh giờ đi qua, các phương diện nên hoạt động cũng hoạt động không sai biệt lắm rồi, tình báo nên điều tra, cũng đã điều tra.
Kế tiếp, chắc chắn sẽ không bình tĩnh như hiện tại.
Đem những ý niệm thượng vàng hạ cám trong đầu ném qua một bên, Giang Trần dùng pháp môn Bàn Thạch Chi Tâm, tĩnh hạ tâm lai, đem sự tình mấy ngày nay, ở trong lòng chỉnh lý thoáng một phát.
Két. . một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Một đám Long Nha vệ tràn vào, người cầm đầu bận bào phục Long Nha vệ vàng nhạt, thêu lên đồ án đặc thù. Tướng mạo người này có chút hung ác nham hiểm, khóe miệng hơi có chút ác liệt. Nhất là đôi mắt cho người cảm giác âm trầm không rét mà run, như một đầu độc xà, khiến người sởn hết cả gai ốc.
Những Long Nha vệ khác, đều phi thường chủ động đứng ở hai bên hoặc là sau lưng hắn.
- Luật đô thống, là người này.
Một gã tựa như tiểu đội trưởng nịnh nọt, ở trước mặt hắn tư thái rất thấp nói một câu.
- Ngươi gọi Giang Trần? Đến từ Đông Phương Vương Quốc?
Luật đô thống biểu lộ hung ác nham hiểm kia, ngữ khí âm trầm hỏi.
- Không sai.
- Ngươi bên đường đánh chết đệ tử Càn Lam Bắc Cung, có việc này không?
- Ta đánh chết chỉ là đạo tặc bên đường cướp bóc.
Giang Trần nghe đối phương hỏi, trong nội tâm có chút đề phòng.
- Chuyện phiếm! Đệ tử Càn Lam Bắc Cung, thân phận cao quý, làm sao có thể bên đường cướp bóc?
- Thân phận cao quý? Liền không ở bên đường cướp bóc?
Giang Trần nhàn nhạt liếc đối phương.
- Cái Logic này của các hạ, thứ cho ta nghe không hiểu.
- Tiểu tử, đây là Luật đô thống của chúng ta, ngươi tốt nhất thành thật một chút! Hung hăng càn quấy cái gì?