Tốc độ phi hành của phi chu cũng không nhanh, Giang Trần ngồi trong phi chu, biểu lộ cũng có một chút hưng phấn, đương nhiên hưng phấn ở đây không thể nghi ngờ là do hắn cố ý tạo ra.
Đám người Đinh tổng thủ cũng ở trên phi chu.
- Lão Đinh, sắp tới nơi rồi. Khi sắp tiếp cận Hồi Xuân đảo vực, chúng ta phải xuống, dùng thân thể phi hành, phi chu quá dễ khiến cho người khác chú ý. Dễ dàng kinh động ma tộc, để cho bọn chúng có chuẩn bị trước.
Đinh tổng thủ gật đầu:
- Không có vấn đề, cẩn thận một chút là tốt nhất.
Giang Trần gật đầu, ánh mắt lại nhìn qua mấy người khác.
- Các ngươi có khẩn trương hay không?
Những người kia trước đó đều cùng với Đinh tổng thủ phá vòng vây tới Đông duyên đảo, cùng đi Thiên Thiền cổ viện, chỉ là bọn họ lấy lão Đinh cầm đầu, cơ hội bọn họ nói chuyện cũng không nhiều.
Những người kia thấy Giang Trần hòa ái hỏi ý kiến mình, vội vàng tỏ thái độ:
- Không khẩn trương, đi theo Giang Trần thiếu chủ, trong lòng an tâm vô cùng.
Giang Trần cười ha hả:
- Yên tâm đi, vô luận thế nào chúng ta nhất định sẽ đánh bại Ma tộc. Chỉ cần nội ứng ngoại hợp, chúng ta có hy vọng đánh bại ma tộc.
Những người kia đồng thanh gật đầu, tỏ vẻ nguyện ý đi theo tùy tùng Giang Trần thiếu chủ, cùng Ma tộc huyết chiến tới cùng.
Tốc độ phi hành của phi chu tuy rằng không quá chậm, nhưng mà lộ trình từ Đông Duyên đảo với Hồi Xuân đảo vực cũng không tính xa.
Khi phi chu tới phạm vi ba ngàn dặm ngoài Hồi Xuân đảo vực, Giang Trần bỗng nhiên đứng lên, hạ lệnh:
- Tốt, phi chu chỉ có thể đi tới đây, nếu nhưu đi tiếp thì có khả năng sẽ bị phát hiện. Hiện tại chúng ta dùng thân thể phi hành, hoặc là lợi dụng đạo cụ phi hành. Chư vị tự mình cân nhắc, phải chú ý cẩn thận một chút, không thể bạo lộ hành tung. Ai bạo lộ hành tung thì kẻ đó chính là tội nhân của trận chiến này.
- Vâng, chúng ta nhất định sẽ cẩn thận chú ý.
- Lên đường đi.
Giang Trần vung tay lên, dẫn đầu hóa thành một đạo độn quang, chạy như bay về phía Hồi Xuân đảo vực.
Những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo. Đám người Đinh tổng thủ cũng không cam lòng yếu thế, nhao nhao đi theo phía sau Giang Trần, rất nhanh đã đuổi tới.
Ai cũng không chú ý tới một việc, trong đội ngũ của Đinh tổng thủ, một gã tu sĩ khuôn mặt không quá đặc biệt, lúc phi hành vụng trộm đánh mấy đạo thủ quyết, dẫn động vài đạo khí lưu vô cùng mờ ảo chấn động. Dường như truyền đi một đạo phù văn truyền thừa, biến mất trong hư không.
Tất cả chuyện này thần không biết, quỷ không hay...
Ngoài Hồi Xuân đảo vực, cao thủ ba mạch của ma tộc đã bố trí xong trận thế, chờ đám người Giang Trần tới là phát động tập kích.
Lần này bên ma tộc có ba đại lão tổ, còn có một lão tổ khôi lỗi dị tộc. Còn có một đám ma tộc cấp bậc bán thần. Nhóm ma tộc này cũng không phải là tham dự vào trận chiến với Giang Trần, mà phụ trách thanh lý đội ngũ đi theo Giang Trần. Theo đám lão tổ ma tộc thấy, có nhóm ma tu bán thần này đã đủ thanh lý đội ngũ đi theo Giang Trần rồi.
Trong đội ngũ của đối phương cũng chỉ có một nhân vật quan trọng, đó chính là Giang Trần.
Chỉ cần bắt được Giang Trần, những người khác trong đội ngũ có cũng được mà không có cũng không sao. Giết hay không giết cũng không có khác nhau quá lớn. Nhưng mà bản tính Ma tộc là muốn đuổi tận giết tuyệt, cho nên có thể giết thì giết, không giữ lại người sống là tốt nhất.
Giang Trần cứ như vậy tiến lên, trong lúc bất tri bất giác đã tiếp cận vòng vây của ma tộc.
Giang Trần giống như vẫn chưa phát hiện ra, vẫn đang phi hành. Chỉ là hắn đột nhiên dường như phát giác ra thứ gì, đột nhiên thay đổi, giảm tốc độ, khoát tay lên rồi quát:
- Dừng lại.
Đội ngũ nghe theo mệnh lệnh Giang Trần, nhao nhao dừng lại.
Sắc mặt Giang Trần có chút khó coi, dường như tự nhủ:
- Có chút không đúng, mọi người cũng cẩn thận một chút. Nơi này có chút quỷ dị, mây bay cuồn cuộn, nếu như ma tộc bố trí mai phục ở nơi này, chúng ta khó lòng phòng bị. Chúng ta giảm tốc độ, sợ sau khi bị tập kích không kịp phản ứng.
- Được.
Thần thức Giang Trần tản ra, chăm chú điều tra hồi lâu, lúc này mới lần nữa hạ lệnh.
- Đi.
NGay khi Giang Trần hô lên một tiếng đi này, hư không truyền tới một tiếng cười âm trầm.
- Đi? Chạy đi đâu? Đến đây là được rồi.
Thanh âm này cực kỳ đột ngột, hơn nữa vô cùng âm trầm, nghe qua làm cho người ta có cảm giác sởn hết gai ốc.
Sau đó, hư không tứ phía bỗng nhiên mở ra vô số cánh cửa, những đám mây lập tức bị thổi tan, từng tu sĩ ma tộc từ trong hư không nhảy ra.
Tam đại lão tổ ma tộc tạo thành trận thế hình chữ phẩm, đem hư không bốn phía lập tức phong tỏa, còn có mười tên ma tu cấp bậc bán thần mang theo một đám ma tu khác, còn có một đám tu sĩ khôi lỗi bao vây quanh phiến hư không này.
Giang Trần nhướng mày nhìn qua ba tên lão tổ ma tộc, nói:
- Yêu nghiệt phương nào dám can đảm cản đường ta?
Ngân Phong lão tổ kia nhin không được cười rộ lên:
- Vô Ảnh đạo hữu, đây là người đứng đầu nhân tộc trong miệng ngươi nói sao? Sắp chết tới nơi rồi mà còn ngây thơ như vậy.
Vô Ảnh lão tổ cười nói:
- Người trẻ tuổi cuối cùng cũng chưa thấy qua các mặt của xã hội a. Nhưng mà chư vị cũng không thể khinh địch, đừng quên ước định trước kia a.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết toàn lực.
Thanh Chuẩn lão tổ khẽ vỗ hai cánh, cười một tiếng quái dị:
- Tiểu tử, ngươi thực sự là Giang Trần sao?
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh:
- Các ngươi đều là yêu nghiệt ma tộc?
- Chậc chậc, quả nhiên là tiểu tử ngu xuẩn, ngay cả lão tổ ma tộc chúng ta cũng không nhận ra. Tiểu tử, nói ra sợ rằng hù dọa ngươi, ba vị lão tổ tông này đều là lão tổ thần đạo đỉnh tiêm trong ma tộc chúng ta. Tiểu tử ngươi lần này mặt mũi lớn rồi. Ba vị lão tổ cùng xuất hiện tiễn đưa ngươi, đây là phúc khí tu luyện mấy đời của ngươi a.
Một gã ma tu bán thần cười lạnh, nói móc.
Giang Trần hoảng sợ biến sắc, giật mình nhìn qua ba lão tổ ma tộc này.
- Ba... Ba người đều là lão tổ thần đạo?
Trong mắt Giang Trần hiện lên một tia sợ hãi.
Đinh tổng thủ cũng sợ tới mức mặt không còn chút máu, kêu lên:
- Giang Trần thiếu chủ, chạy mau, đám ma tộc này vô cùng hung hãn, ngươi chạy mau đi, đừng quản tới chúng ta.
Đinh tổng thủ nhìn thấy trận thế của ma tộc như vậy đã hiểu rõ. Ma tộc bày ra trận thế như vậy là chờ đám người bọn hắn chui đầu vô lưới.
Hắn rốt cuộc cũng làm liên lụy tới Giang Trần thiếu chủ.
- Muốn đi? Vậy thì phải hỏi bổn tọa có đồng ý hay không đã.
Thanh Chuẩn lão tổ giương cánh chim, âm trầm cười nói:
- Giang Trần, nghe nói chân linh thần đạo dưới trướng ngươi mạnh mẽ, sao không triệu hoán ra đi?
Trong mắt Giang Trần hiện lên vẻ hung dữ:
- Nếu như chân linh thần đạo ta ở chỗ này, há có thể khiến cho các ngươi hung hăng ngang ngược?
- Cái gì? Ngay cả một đầu ngươi cũng không mang theo?
Trong lòng Thanh Chuẩn lão tổ trầm xuống, nếu như một đầu cũng không mang, như vậy không phải tính toán của hắn đổ xuống sông xuống bể rồi sao?
- Được rồi, chớ nói nhảm với hắn, tiêu diệt hắn, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Vô Ảnh lão tổ tuy rằng cảm thấy việc này rất thuận lợi, nhưng mà quá mức thuận lợi khiến cho trong lòng hắn có chút không rõ.
Chỉ cần làm cho tiểu tử này sớm hóa thành một cỗ thi thể, hắn có thể an tâm. Mới có thể đánh tan một chút nghi thần nghi quỷ này trong lòng hắn.
- Tiêu diệt hắn.
Ba lão tổ thần đạo, cơ hồ không hẹn mà cùng động thủ, có thể nói là tâm hữu linh tê. Mà tên tu sĩ khôi lỗi thần đạo kia cũng phối hợp với bọn họ nhiều năm, trong lúc ba đại lão tổ thần đạo ra tay, hắn cũng ra khởi động.
Trong lúc nhất thời, bốn đạo thân ảnh thần đạo, nhào về phía Giang Trần, trong nháy mắt này, tình hình trở nên vô cùng nguy cấp.