Ai nói người tìm không phải hắn?
Từ lúc Giang Du biết được thông báo tìm người này, hắn đã biết rõ người mà người ta muốn tìm là hắn. Ngoài ra trên những cáo thị này còn có bức vẽ mẫu thân Từ Mộng, muội muội Thanh Tuyền, cũng có một huynh trưởng khó hiểu là Giang Trần, còn có phụ thân Giang Thụ Phong.
Giang Du cảm thấy như mơ, mình từ nhỏ đã biết mình chỉ có một mẫu thân, mẫu thân vô cùng đáng thương, luôn bị Nguyệt Thần giáo bắt nạt, hắt hủi.
Còn có một muội muội hiểu chuyện, cũng lớn bằng hắn, nhưng mà đãi ngộ của muội muội lại hoàn toàn khác với hắn và mẫu thân. Nguyệt Thần giáo nâng nó như nâng trứng, hứng như hứng hoa, như đá ngậm trong miệng sợ tan.
Trừ những việc này ra, hắn căn bản không biết mình còn có một phụ thân, chứ đừng nói là có một huynh trưởng.
Văn sĩ trung niên dường như cố ý mang hắn dừng lại ở Tà Nguyệt Thượng vực ba tháng, mỗi ngày đều mang hắn đi lăn lộn khắp nơi.
Đi tới đâu đều có loại thông báo tìm người cùng loại. Đem một ít đặc thù của Giang Du lúc bé nói vô cùng cẩn thận, hoàn toàn ăn khớp với đặc điểm của hắn khi còn bé.
Văn sĩ trung niên thi thoảng còn hỏi một câu:
- Chưởng quỹ, thông báo tìm người này đã dán bao lâu rồi?
- Chuyện này sao? Thông báo tìm người này sau khi Thanh Tuyền thánh nữ đoàn tụ với huynh trưởng của nàng vẫn có dán. Trước kia là âm thầm tìm kiếm. Từ khi ma tộc bị diệt, cả Tà Nguyệt Thượng vực cơ hồ khắp nơi đều tìm đứa nhỏ này. Nhưng mà một hai trăm năm qua đi, muốn tìm được một đứa nhỏ mất tích, nói dễ vậy sao?
Văn sĩ trung niên cười ha hả:
- Đúng thế, cho dù tìm được, nói không chừng trong đầu đứa bé này khó chịu, không chịu nhận thức thì sao? Đúng không?
- Ha ha, vậy thì không tới mức đó.
Chưởng quỹ kia không ngừng rung đùi đắc ý.
- Không nói trước tiên Giang Trần thiếu chủ có địa vị ra sao. Trước khi người chưa có thành danh, vẫn tìm đệ đệ thất lạc này. Chắc hẳn ngài cũng biết địa vị của Giang Trần thiếu chủ hiện tại, có thể nói là đệ nhất nhân ở Thần Uyên đại lục a. Nếu như nói hiện tại Giang Trần thiếu chủ có điều gì tiếc nuối nhất, Giang gia có điều gì tiếc nuối nhất thì nhất định chính là đứa nhỏ thất lạc từ lâu này.
- Đúng vậy, cốt nhục chia lìa, quả thực rất thảm.
Dường như văn sĩ trung niên kia vô cùng đồng cảm.
- Khách quan, nếu như ngài có manh mối có thể đi tới Lưu Ly cung thượng cổ, tự mình đi gặp Giang Trần thiếu chủ. Nghe nói Giang Trần thiếu chủ đã tự mình nói, một khi ai cung cấp manh mối hữu dụng, nhất định Giang Trần thiếu chủ sẽ đưa cho người đó một cọc tạo hóa rất lớn a.
Văn sĩ trung niên cười ha hả:
- Quả thực là rất hấp dẫn nha.
- Đâu chỉ có lực hấp dẫn cơ chứ? Quả thực là có lực hấp dẫn rất lớn a. Ngươi không biết, bao nhiêu tán tu không nhà để về đều mơ muốn trở thành người nọ mà Giang Trần thiếu chủ muốn tìm. Chỉ tiếc bọn họ cũng không phải là người nọ. Ha ha.
Nói tới đâu chưởng quỹ cũng cười rộ lên.
- Thấy người sang bắt quàng làm họ thì có gì tốt cơ chứ?
Giang Du một mực đứng ở bên cạnh không nói gì bỗng nhiên lạnh như băng mở miệng.
- Ha ha, ngươi trẻ tuổi, ngươi nói sai rồi. Chuyện này đâu có thể nói là lấy sang bắt quàng làm họ cơ chứ? Đây là người ta một nhà đoàn viên. Vốn là một phần tử như vậy trong gia đình, tuổi nhỏ mất tích đó cũng là bất đắc dĩ. Cũng không phải người trong nhà chủ động vứt bỏ hắn, có thể nói là thấy người ta sang bắt quàng làm họ sao?
Chưởng quầy không có đồng ý với quan điểm của Giang Du.
Văn sĩ trung niên cười cười, ném tiền thưởng lên quầy, ung dung đi ra ngoài.
Từng lần rồi lại từng lần, mỗi ngày đều có tình cảnh như vậy xảy ra.
Ngay cả Giang Du cũng thiếu kiên nhẫn:
- Ngươi rốt cuộc muốn mang ta chạy đông chạy tây tới khi nào? Không phải nói đi Lưu Ly cung sao?
- Ồ? Ta thấy ngươi quá không muốn đi, cho nên mới mang ngươi đi lăn lộn bên ngoài một chút a. Hóa ra ngươi đã nghĩ thông suốt?
Văn sĩ trung niên ra vẻ giật mình.
Giang Du biết rõ người này cố ý như vậy, nhưng mà hắn cũng không có vạch trần. Mấy trăm năm qua, tuy rằng hắn luôn làm một chuyện đó là dời núi, tách rời với thế giới này. Nhưng mà trải qua một năm du lịch, cùng với đoạn thời gian lang thang khi còn bé đã làm cho hắn dần dần dung nhập với thế giới này, rất nhiều chuyện, rất nhiều ý nghĩ vốn không thông suốt lúc này cũng đã nghĩ thông suốt.
- Nguyệt Thần giáo ở cách đây không xa, nếu như ngươi cảm thấy chưa hết giận, có thể đánh tới tận cửa. Người lúc trước đuổi ngươi xuống núi ngươi cũng mang ra, hung hăng đánh một chầu là được.
Văn sĩ trung niên cười nói.
Không biết làm sao, Giang Du bỗng nhiên đối với chuyện này một chút hứng thú cũng không có.
Những kinh nghiệm lúc nhỏ kia luôn khắc cốt ghi tâm, phần cừu hận kia luôn chôn vùi trong lòng hắn. Thế nhưng mà đột nhiên những cảm xúc này giống như đã sụp đổ rồi vậy.
Hiện tại ý nghĩ chính thức trong lòng hắn là nhanh chóng đi tới Lưu Ly cung.
Loại tâm tình này càng ngày càng bức thiết hơn. Mới đầu hắn còn có thể bảo trì bình thản, không có nói ra. Thế nhưng hiện tại thấy văn sĩ trung niên mang hắn đi khắp nơi, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được...
Trong Lưu Ly cung, Giang Trần nhận được một phần bái thiếp không quá đặc biệt. Phần bái thiếp này không ngờ lại không có thông qua người giữ cửa truyền vào, trực tiếp thông qua cấm chế Lưu Ly cung, đi vào trong tay Giang Trần.
Thủ pháp này tương đối đẹp mắt.
Giang Trần nhìn qua bái thiếp này, có chút nghi hoặc. Ma tộc sau khi bị bình định, cả Thần Uyên đại lục này đã không còn tồn tại đặc biệt cường đại nào nữa.
Mà thủ pháp này dường như ngay cả Hạ Thiên Trạch cũng chưa chắc có thể làm được a.
Trong lúc nhất thời Giang Trần cũng có chút ngoài ý muốn. Hắn mở bái thiếp ra, bên trong chỉ có một hàng chữ đơn giản, không có quá nhiều tin tức.
Chỉ là bên dưới phần lạc khoản có hai cái tên, một là Giang Du, một là Giang Hoàng.
- Giang Hoàn? Giang Du?
Hai cái tên này không ngờ lại cùng họ với hắn, chuyện này khiến cho Giang Trần có chút ngoài ý muốn, dưới gầm trời này còn có một cường giả họ Giang khác hay sao?
Giang Hoàn?
Nhất là cái tên này khiến cho trong lòng Giang Trần khẽ động, hắn nhớ mang máng, kiếp trước phụ thân Thiên đế trong một lần ngẫu nhiên có nói tới cái tên Giang Hoàn.
Chỉ là rốt cuộc Giang Hoàng này là ai, phụ thân cũng không nói gì. Mà tâm phúc bên người phụ thân dường như cũng không có người nào là Giang Hoàn này.
Nhưng mà chuyện này cũng đã lưu lại ấn tượng rất sâu trong đầu Giang Trần. Cho nên nhìn thấy cái tên Giang Hoàng, trong đầu Giang Trần lập tức liên tưởng tới chuyện xưa này.
Giang Trần quyết định đi ra xem.
Hiện tại Giang Trần đã gần như tới Thần đạo cửu trọng, tại Thần Uyên đại lục tuyệt đối là tồn tại chí cao vô thượng.
Ngay cả cường giả thượng cổ cùng nhau phục sinh cũng không có khả năng uy hiếp được Giang Trần.
Chứ đừng nói là hai người.
Ngoài Lưu Ly cung, văn sĩ trung niên tò mò đánh giá Lưu Ly cung, biểu lộ trên mặt lạnh nhạt, cũng không có bị vẻ thần thánh trang nghiêm của Lưu Ly cung làm cho chấn động, trái lại, vẻ mặt vẫn như mây trôi nước chảy.
Giang Du kia lại có chút lo được lo mất. Trăm năm qua trong lòng hắn đều rất ổn, nhưng tới giờ phút này, hắn lại có chút khẩn trương.
- Càng gần nhà càng e sợ. Giang Du, buông lỏng một chút đi. Ngươi không muốn lần thứ nhất gặp mặt đã bị người trong nhà xem nhẹ đó chứ?
Văn sĩ trung niên này chính là Giang Hoàn.
Trong khi nói chuyện, cửa ra vào Lưu Ly cung bỗng nhiên xuất hiện pháp thân của Giang Trần, ánh mắt quét qua người văn sĩ trung niên, lập tức dừng lại trên người Giang Du, dừng lại trên mặt Giang Du.
Trong lòng hai người đồng thời chấn động.
Cơ hồ hai người đều có khuôn mặt chữ điền, lờ mờ nhìn thấy bộ dáng của mình. Mặc dù không thể nói là từ một khuôn mẫu khắc ra. Nhưng mà độ tương tự chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhìn thấy ra.
- Ngươi là Giang Du?
Trong lòng Giang Trần khẽ động, thốt ra:
- Là thiếu niên lạc đường trong Tà Nguyệt Thượng vực hơn trăm năm trước?