Thế nhưng mà nghĩ lại, không đúng! Ta vỗ ngực xuống, những lỗ thủng này đi đâu bổ khuyết? Vị này hôm nay miệng như ngậm đường, không phải là bịp bợm đến chơi ta chứ?
Trong một ý niệm, Giang Chính cảnh giác lập tức tăng vọt gấp 10 lần.
Chứng kiến bộ dạng Giang Chính lòng còn sợ hãi, Giang Trần cười ha ha:
- Giang Chính, là như thế này. Ta nơi này có một danh sách, phía trên ghi một tí dược liệu. Ngươi đi Dược Sư Điện giúp ta cầm một phần.
Giang Chính đờ đẫn tiếp nhận danh sách, nhưng bước chân lại không nhúc nhích. Danh sách đã có, nhưng tiền đâu? Dược liệu của Dược Sư Điện không phải miễn phí a?
Dược Sư Điện cũng không phải nhà của ngươi mở a?
- Giang Chính, nếu nói chúng ta bây giờ không phải chủ tớ, coi như là bằng hữu nói chuyện phiếm. Ngươi ngược lại nói xem, thân làm một Quản gia, ở trên chức nghiệp Quản gia làm tới trình độ nào, mới là trạng thái ngươi cảm thấy lý tưởng nhất? Hoặc là nói, Quản gia mạnh nhất trong suy nghĩ của ngươi là gì?
Quản gia mạnh nhất?
Giang Chính sắp khóc rồi, đừng nói mạnh nhất. Quản gia trong một trăm lẻ tám lộ chư hầu, Giang Chính ta không xếp cuối cùng đã rất hạnh phúc.
- Đừng làm bộ mặt như ăn mướp đắng a, nói xem đi.
Giang Trần khích lệ nói.
Giang Chính dừng một chút, nuốt nuốt nước miếng, cả gan hỏi:
- Thực cho ta nói?
- Nói, nói hay có thưởng!
Có thưởng? Nếu là ngân phiếu khống coi như xong. Vẻ mặt Giang Chính không dám lĩnh giáo. Giang Trần ngược lại là thường xuyên có thưởng, thế nhưng mà càng thường xuyên là, đằng trước vừa thưởng một ngàn lượng, quay đầu lại không chừng sẽ hỏi ngươi mượn đi hai ngàn lượng.
Bất quá nhắc tới Quản gia mạnh nhất, Quản gia phong cách nhất, Quản gia lý tưởng nhất, tư duy của Giang Chính không khỏi phi ngựa.
Lại nói tiếp, tùy tùng quyền quý, tuy không phải bản thân quyền quý, nhưng cũng có mộng tưởng chức nghiệp.
Thậm chí còn có người biên thành sách...
Gặp vẻ mặt Giang Trần thành thật, Giang Chính cũng không biết là nơi nào đến lá gan, nói:
- Tiểu Hầu gia, chuyện này đã biên thành tiết mục, vương đô rất là lưu hành.
- A? Nói nghe một chút.
Giang Trần cũng tò mò.
- Cái tiết mục ngắn này nói là... sơn trân hải vị, tiên y nộ mã, một tòa trang viên, kim ngọc đầy phòng.
- Đàm tiếu là quyền quý, vãng lai đều quý tộc; thê thiếp tương sự hòa thuận, con cháu cùng hưởng phúc.
- Khách quen Tùng Hạc Lâu, kim chủ Xuân Hồi Viên; cùng vương công chung một chỗ chơi kỹ nữ, cùng đại thần ngồi cùng bàn uống rượu. . .
Giang Chính nói một hơi ba bốn đoạn, nghe mà Giang Trần vỗ tay cười to:
- Không tệ không tệ, rất có ý tứ. Xuân Hồi Viên, chắc là gió trăng chi địa a?
Giang Chính hắc hắc cười làm lành, trong nội tâm lại rất xem thường, nơi này ngươi cũng không phải không có đi qua, giả trang cái gì!
- Giang Chính, trải qua đoạn thời gian trước quan sát, năng lực làm việc của ngươi, ta yên tâm. Hiện tại chuyện này, nếu ngươi có thể làm tốt, không cần bao lâu thời gian, phú quý trong những tiết mục ngắn này, bổn thiếu gia giúp ngươi thực hiện. Đến lúc đó, ngươi nhất định sẽ cảm giác mình là Quản gia thành công nhất của Đông Phương Vương Quốc!
- Chuyện gì?
Giang Chính sững sờ, hắn cảm giác đầu tiên là vị này lại muốn chơi trò gì, phải đề cao cảnh giác.
- Chính là danh sách ngươi cầm trên tay. Ngươi cần phải cất kỹ a, đây là vật vô cùng quý giá. Ngươi cầm đi Dược Sư Điện, tìm người phụ trách của bọn hắn.
- Tìm người phụ trách làm gì? Mua những dược liệu này, trong điện tùy tiện tiểu nhị nào đều có thể lấy. Người phụ trách Dược Sư Điện, là ngưu vô cùng, không phải nói gặp liền gặp.
Giang Chính nói.
- Hắc hắc, ngươi đi a. Nếu như người phụ trách Dược Sư Điện không gặp ngươi, ngươi liền nói cho bọn hắn biết, đã qua hôm nay, sẽ không còn cửa hiệu của bọn hắn. Về sau ôm đùi cầu ngươi, cũng không được.
Giang Chính nhịn không được muốn sờ cái trán của Tiểu Hầu gia thoáng một phát, vị này không phải là bị đánh hồ đồ, phát sốt đi à nha? Đây là nói mơ sao?
Cánh cửa Dược Sư Điện cao bao nhiêu, người Dược Sư điện ngạo mạn ra sao, Giang Chính quá tinh tường. Mỗi lần đi mua Linh Dược cho vị này, hắn đều đã lĩnh giáo qua. Người ta căn bản sẽ không cùng ngươi nói nhảm.
- Giang Chính, ngươi nhất định đang ở trong bụng mắng ta, cảm thấy ta là nói mơ. Cảm thấy ta không cho ngươi bạc, lại bảo ngươi đi bốc thuốc là gài ngươi. Ta đến nói cho ngươi biết, danh sách trong tay ngươi kia, không phải danh sách bình thường, đó là một đan phương, là đan phương Thượng Cổ thất truyền. Cái đan phương này, nếu như đưa đi đấu giá, mười triệu lượng bạc cũng mơ tưởng đập đến.
- Đan phương?
Giang Chính lộ ra một dáng tươi cười so với khóc còn khó coi hơn.
- Tiểu Hầu gia, ngài đừng đùa thuộc hạ. Giang gia ta lúc nào có Thượng Cổ đan phương? Có phải ngươi cảm thấy năng lực thừa nhận của thuộc hạ còn chưa tới cực hạn, muốn cho thuộc hạ thể nghiệm cái gì gọi là đến bước đường cùng thoáng một phát hay không?
Giang Chính cười cười, hai mắt đỏ bừng, hắn thật sự sắp khóc a.
Đối mặt chủ tử như vậy, Giang Chính thật sự có một loại cảm giác sắp sụp đổ.
Tiền lệ tháng này đã tiêu hết, tờ khai này không có một vạn lượng căn bản bắt không được. Cầm một tờ giấy như vậy, đi tìm người đổi mười triệu lượng bạc, đây không phải điên là gì?
- Khóc đi, nam nhân khóc cũng không phải tội!
Giang Trần ha ha cười cười.
- Bất quá nếu ta cho ngươi biết, tờ đơn này là Thần linh phó thác, ngươi có cảm thấy ta điên hay không?
- Ta xem bệnh cho công chúa? Ngươi có phải cũng thấy ta điên rồi hay không?
- Dù ta điên rồi, ta sẽ kéo theo cha ta, kéo lên toàn bộ Giang gia sao? Tuy ta hoàn khố, nhưng còn không đến mức não tàn như vậy a?
Giang Chính bị Giang Trần hỏi một loạt, không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Đúng vậy a, vị này tuy làm không ít chuyện hoang đường, nhưng sẽ không đem toàn bộ Giang gia kéo lên à?
Chẳng lẽ nói, loại sự tình Thần linh phó thác này, dĩ nhiên là thật?
- Giang Chính, ta có thể minh xác nói cho ngươi biết. Tờ giấy trong tay ngươi kia, bao nhiêu bạc ta đều không bán. Ngươi nói cho người phụ trách Dược Sư Điện. Đông Phương Vương Quốc này, trừ Dược Sư Điện bọn họ ra, không phải là không có dược điếm khác. Nếu như bọn hắn không muốn, Thần Nông Đường, Đan Vương Uyển đều cầu còn không được. Đến lúc đó sinh ý của Dược Sư Điện bị người áp đảo, sẽ không có thuốc hối hận ăn. Đan phương này của ta một khi đầu nhập sản xuất, hiện tại những thuốc chữa thương trên thị trường, đều sẽ loại bỏ, đều ném vào thùng rác, không đáng một đồng!
Giang Trần đã tính trước, phất tay tầm đó, tràn đầy tự tin.
Đây cũng không phải mặt dầy, trong đầu Giang Trần, đã sàng chọn n lần, cuối cùng đem những đan phương Thánh phẩm bài trừ, lấy ra một đan phương không tính khoa trương, nhưng tuyệt đối trân quý.