Giang Trần lắc đầu:
- Không phải là đoán ra được, ta cũng vừa mới phát hiện ra.
- Vừa mới phát hiện ra?
Vi Kiệt càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Bên người tộc nhân của ngươi có một Đan Dược sư. Người này trong vòng một tháng có lẽ đã luyện chế ra Cửu Tiếu Kim phật tán, trên người hắn còn lưu lại một ít khí tức. Loại khí tức này vô cùng yếu ớt, không phải người thành thạo, tuyệt đối không phát hiện ra được. Hơn nữa lúc ngươi và Ngũ thúc ngươi nói chuyện, ta phát hiện ra trong mắt tên tộc huynh gọi là Vi Tú của ngươi che dấu một tia sát ý. Nhưng mà hắn ta che dấu rất tốt. Ngươi là người trong nhà còn chưa tỏ, thế nhưng ngoài ngõ đã tường. Vừa vặn bị người ngoài cuộc như ta nhìn thấu.
Vi Kiệt ngây ngốc, hiện tại hắn đã không biết nên nói gì cho phải.
Khí tức của Cửu Tiếu Kim phật tán? Trong một tháng mà còn có thể phát hiện ra được? Muốn làm được chuyện này cần thần thức lợi hại, khứu giác nhạy cảm tới cỡ nào a.
Còn nữa, sát khí của Vi Tú, vừa rồi quả thực hắn không có lưu ý tới, mà Giang Trần lại chú ý tới.
Giang Trần này... Khó trách có thể khiến cho Bất Diệt Thiên Đô đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
- Giang huynh, huynh lại dạy cho ta một bài học. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Vi Kiệt ta thán phục. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Lúc này tiểu đệ quả thực đã phục.
Cũng không phải Giang Trần tận lực khoe khoang, lời hắn đã nói, nên làm thế nào thì để cho Vi Kiệt tự mình xử lý vậy.
Loại dấu tranh trong gia tộc như này cũng không có gì là mới lạ. Cho dù là trong Đông Phương vương quốc nho nhỏ, chuyện tranh quyền thế trong gia tộc cũng là chuyện thường tình.
- Vi thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?
Giang Trần hỏi.
- Ngư Long quảng trường.
- Đó là nơi nào?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Chỗ đó nghĩa như tên, ngư long hỗn tạp. Là một khu giao dịch vô cùng lớn. Các loại giao dịch đều có. Mà giao dịch nô lệ, cơ bản đều ở Ngư Long quảng trường này.
Ngư long hỗn tạp?
Cho nên gọi là Ngư Long quảng trường?
Giang Trần âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm Lưu Ly vương thành này quả thực khác với những nơi khác. Ở trong địa bàn của tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực, tuyệt đối không có khả năng giao dịch nô lệ.
Ngư Long quảng trường quả thực rất lớn, lớn vượt quá sự tưởng tượng của Giang Trần.
Tam giáo cửu lưu, đủ loại người, kiểu nào cũng có. Thậm chí tùy tiện quét mắt một vòng, khắp nơi đều là Thánh Cảnh. Trong đám võ giả thậm chí còn có cường giả Hoàng cảnh, đây là tồn tại có thể thường xuyên nhìn thấy được.
Võ giả Nguyên Cảnh, quá nhiều.
Mà trong đó, cho dù là một tiểu nhị nho nhỏ ít nhất cũng là Linh cảnh.
Võ giả Linh cảnh ở đây chính là tầng chót trong xã hội. Giống như chỉ cần tùy tiện kéo ra một nữ nhân quét đường ít nhất cũng là Linh cảnh.
Có thể nhìn ra được, nhân khí của Vi Kiệt quả thực rất tốt, sau khi tiến vào Ngư Long quảng trường, thường xuyên gặp được người chào hỏi hắn, thoạt nhìn nhân duyên không tệ.
Vi Kiệt vô cùng hiền hòa, bất kể là ai tới hắn đều mỉm cười đón chào. Không lộ vẻ kiêu ngạo, cũng không hạ thấp mình quá mức.
- Ở nơi này.
Hai người đi qua mấy tuyến phố, đi vào trong một con ngõ nhỏ.
Cửa ngõ không tính là quá rộng, thế nhưng sau khi đi vào lại có động thiên khác. Một khu buôn bán cực lớn, bốn phía đều là các loại sạp hàng.
Trên mỗi một sạp hàng không ngờ lại có đủ loại nô lệ đang quỳ, trên người những nô lệ này đều có ký hiệu, hiển nhiên chưa bán.
LOại chuyện như buôn bán người này, kiếp trước cũng không phải Giang Trần chưa từng thấy qua. Thần thức triển khai, càn quét bốn phía.
Một hàng, hai hàng...
Quét một vòng lại một vòng, thế nhưng căn bản không có phát hiện ra một người nào của Đan Kiền Cung cả.
- Không phải ở nơi này, chúng ta đi vào bên trong.
Vi Kiệt kéo tay Giang Trần, hai người chui vào trong.
- Ồ, đây không phải là Vi thiếu gia sao?
Vừa mới vào cửa đã nghe thấy một thanh âm truyền tới.
- Vi thiếu gia hiếm khi tới đây. Sao nào? Chẳng lẽ Vi thiếu gia cũng muốn mua mấy nô lệ để đùa nghịch sao?
Một nam tử thoa phấn cười ha hả đi về phía bọn họ.
Nam tử này ước chừng ba mươi tuổi, ăn mặc sặc sỡ, khiến cho người ta nhìn qua thoáng cái có cảm giác lỗ mãng, mà trên mặt còn có thoa phấn, nhìn qua càng thêm khó coi.
Nghe thanh âm này, tuy rằng biết Vi Kiệt, thế nhưng quan hệ giữa hai người hiển nhiên còn chưa tới mức thành thật với nhau. Mà người này đi lên coi như khách khí, nhưng hiển nhiên cũng không có đạt tới tình trạng tất cung tất kính.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Lâm huynh, sinh ý không tệ a.
Nói xong hắn giới thiệu Giang Trần một chút:
- Vị này chính là Lâm Minh huynh, ở Long Ngư quảng trưởng này cũng là nhân vật có uy tín.
- Lâm Minh huynh, đây là một bằng hữu của Vi mỗ.
Trinh Thì, Vi Kiệt bất quá chỉ đổi hai chữ mà thôi.
- Xin chào Trinh bằng hữu.
Lâm Minh gật gật đầu, biểu lộ không phải đặc biệt lãnh đạm, thế nhưng cũng không có đặc biệt nhiệt tình, vừa đủ mà thôi.
- Vi thiếu gia, ngọn gió nào hôm nay đưa Vi thiếu gia thổi tới đây a? Theo ta nhớ, Vi thiếu gia dường như không có một chút hứng thú nào với thị trường nô lệ nha.
Lâm Minh là người làm ăn, nhìn thấy Vi Kiệt chậm chạp không biểu lộ ý đồ mình tới, trong lòng cũng sinh ra vài phần đề phòng, chủ động nói ra chuyện sinh ý.
Vi Kiệt cười cười:
- Lâm huynh, có thể tìm nơi kín đáo nói chuyện được không?
Chút mặt mũi này Lâm Minh này đương nhiên phải cho, hắn lập tức gật đầu nói:
- Nhị vị, mời vào trong.
Sau khi dâng trà nước, Lâm Minh cười nói:
- Vi thiếu gia, thần thần bí bí khiến cho trong lòng tiểu đệ ngứa ngáy khó nhịn a. Có chuyện tốt gì cứ việc nói thẳng.
Lâm Minh cực kỳ khôn khéo, mới mở miệng đã nói là có chuyện gì tốt, ngụ ý cũng rất rõ ràng, nếu như không có chuyện tốt, vậy thì đừng mở miệng.
Tầng ý tứ này Giang Trần nghe được, Vi Kiệt cũng nghe được.
Nhưng mà Vi Kiệt lại cười cười nói:
- Lâm huynh, người mắt sáng không nói tiếng lóng, lần này ta tới đây là muốn nghe một ít tin tức từ huynh. /
Lâm Minh nheo mắt, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất:
- Vi thiếu gia, Lâm mỗ chỉ làm sinh ý, không phải buôn bán tin tức. Ngươi tìm Lâm mỗ nghe ngóng tin tức, liệu có phải đã tìm nhầm người rồi hay không?
Thương nhân chỉ biết tới lợi ích, điều này cũng không có gì là đáng trách.
- Lâm huynh, chỉ cần huynh có tin tức, Vi mỗ sẽ có hồi báo.
Nói xong, Vi Kiệt không đổi sắc đem một vạn Thánh linh thạch đổ xuống trước mặt Lâm MInh này.
Một vạn Thánh linh thạch, không phải là số lượng nhỏ.
Ánh mắt Lâm Minh khẽ động, nhìn vào đám linh thạch kia, lại không có một chút do dự nào đẩy trả lại Vi Kiệt, nói:
- Vi thiếu gia, ngại quá, làm gì cũng có luật lệ, người làm buôn bán như chúng ta cũng có luật lệ. Chỉ là sinh ý của mình, chuyện khác tuyệt đối không thể nói hưu nói vượn.