Đan nhi lại quật cường lắc đầu:
- Bệ hạ, Đan nhi không thể lười biếng. Quê hương đã phá, người Đan nhi để ý, đều không có tin tức. Đan nhi có thể nào bảo trì bình thản?
Khổng Tước Đại Đế than nhẹ một tiếng:
- Vạn Tượng Cương Vực phá toái, việc này cũng không phải một sớm một chiều có thể vãn hồi. Ngươi không thương tiếc thân thể của mình như vậy. Chờ ngươi chịu đựng đến ngày đó, chỉ sợ thân thể cũng suy sụp.
Sau đó, Khổng Tước Đại Đế lại thêm một câu:
- Ngươi cũng đừng quên, ngươi còn có Niệm nhi.
Nghe được hai chữ "Niệm nhi" này, thân thể mềm mại của Đan nhi hơi nhoáng một cái:
- Bệ hạ, Niệm nhi thế nào? Ngài đã đáp ứng ta, nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố nàng.
- Yên tâm, Niệm nhi rất tốt. Ta đã để cho Đa Mai Minh Hoàng tự mình dạy bảo nàng, tin tưởng đợi một thời gian, nhất định sẽ trở thành một khỏa Minh châu của Khổng Tước Thánh sơn ta.
- Bệ hạ, ngươi đối đãi ta ân trọng như núi, kiếp sau Đan nhi làm trâu làm ngựa, ổn thỏa hồi báo.
Khổng Tước Đại Đế tiêu sái cười cười:
- Những lời này, liền có chút khách khí. Hết thảy tự có duyên pháp. Ta vân du bên ngoài, gặp phải mẹ con các ngươi bị ác nhân bắt cóc, đây là duyên pháp sở định.
Đan nhi nhẹ nhàng gật đầu:
- Coi như là duyên pháp, bệ hạ từ thiện ân đức, Đan nhi cũng cảm kích.
- Không nói trước những cái này, ngươi phải nhớ kỹ, mọi thứ không thể nóng vội. Nếu như hết thảy đều có duyên pháp, ngươi bây giờ muốn làm, chính là bình ổn tinh thần. Nhớ kỹ, ngươi không suy nghĩ vì mình, cũng phải vì nữ nhi của ngươi suy nghĩ. Ta cả đời không có con cái, cùng ngươi vừa thấy hợp ý, giống như nhìn thấy nữ nhi của mình. Cũng không nguyện ý nhìn ngươi tra tấn mình như vậy.
Đan nhi gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Khổng Tước Đại Đế thấy tâm tình của nàng sa sút, cũng biết tâm kết của nàng còn không có mở ra, lập tức nói:
- Khổng Tước thịnh hội lập tức bắt đầu, Đan nhi, nhớ kỹ câu nói kia, duyên pháp vừa đến, hết thảy tự thành.
Nói xong, Khổng Tước Đại Đế bồng bềnh đi ra ngoài.
Đi ra trúc lâm, Khổng Tước Đại Đế mới than nhẹ một tiếng, trầm thấp lắc đầu:
- Hữu tình đều nghiệt, không người không oan. Đan nhi này, cũng là nữ oa chí tình chí nghĩa a, lại cứ quật cường như vậy. Cũng không biết Vạn Tượng Cương Vực kia, đến cùng nam tử nào, lại có thể để cho nàng mấy năm không quên, càng lún càng sâu như vậy?
Khổng Tước Đại Đế lắc đầu, lại không có miễn cưỡng đi qua hỏi chuyện này.
Hắn biết, Đan nhi đối với mấy sự tình này, không đề cập đến một chữ, chính là không muốn ngoại nhân tham gia. Lấy thủ đoạn của Khổng Tước Đại Đế, nếu như muốn suy tính điều tra một chút, hoàn toàn có thể điều tra ra được.
Thế nhưng mà, Khổng Tước Đại Đế cũng không phải loại người sinh sự từ việc không đâu kia.
Nếu như Đan nhi không nguyện ý, vậy cũng chỉ có thể để cho chính nàng chậm rãi mở ra khúc mắc. Cưỡng ép can thiệp, chỉ sợ biến khéo thành vụng!
Chỉ là, ngẫm lại Vạn Tượng Cương Vực đã phá toái, người Đan nhi tưởng nhớ trong nội tâm kia, chỉ sợ hơn phân nửa đã vẫn lạc.
Nghĩ tới đây, Khổng Tước Đại Đế cũng nhẹ nhàng lắc đầu.
Cười khổ một tiếng:
- Chẳng lẽ ta già thật rồi sao? Càng già càng mềm lòng?
Khổng Tước Đại Đế tự giễu cười cười, thân ảnh nhoáng một cái, đã tiêu thất ngay tại chỗ. ...
Khổng Tước thịnh hội, ở mọi người chờ mong, rốt cục bắt đầu.
Tất cả tân khách, đều ở vị trí của mình, nghiêm nghị đối đãi.
Tổ chức Khổng Tước thịnh hội, là một chỗ thánh địa của Khổng Tước Thánh sơn, bốn phía đẹp và tĩnh mịch, bên cạnh có Khổng Tước Liền Trì, bên cạnh đều là Khổng Tước Thúy Trúc, kỳ hoa dị thảo, thật như tiên cảnh.
Ánh mắt mọi người, đều nhìn chằm chằm vào một chỗ. Bởi vì, Khổng Tước Đại Đế sắp cùng Tứ đại Hoàng giả đi ra.
Ở dưới vạn chúng chú mục, Khổng Tước Đại Đế mang theo Tứ đại Hoàng giả bước ra.
Mục quang của Giang Trần ngưng tụ, hôm nay cách ăn mặc của Khổng Tước Đại Đế, vậy mà cùng thời điểm thấy hắn giống như đúc, hiển lộ cực kỳ tùy ý.
Khổng Tước Đại Đế vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng đứng lên. Từng cái một thần thái cung kính, đồng thời thi lễ nói:
- Bái kiến bệ hạ.
- Ha ha, mọi người không cần đa lễ.
Khổng Tước Đại Đế hai tay bãi xuống, cười nói.
- Đây không phải nơi long trọng gì, mọi người tùy ý một chút.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Khổng Tước Đại Đế, tâm tình của mọi người, đều đi theo tốt lên rất nhiều. Hiển nhiên, những người này tới tham gia thịnh hội, cũng muốn nhìn xem, Khổng Tước Đại Đế bệ hạ, đến cùng có từ trong tang đồ thống khổ đi ra hay không.
Hiện giờ xem ra, hẳn là đi ra bóng mờ.
- Chư vị, lần này gọi mọi người tới, một là muốn cùng mọi người nói một ít việc gần đây, thứ hai, cũng là muốn nhìn xem, Lưu Ly Vương tháp hội sắp đến, các ngươi đều chuẩn bị như thế nào?
Ngữ khí của Khổng Tước Đại Đế rất tùy ý, trước đứng ở trên người Bàn Long phiệt chủ:
- Bàn Long phiệt, ngươi nói trước đi?
Bàn Long phiệt chủ vội vàng đứng dậy, đem một ít tình huống gần nhất nói ra, cũng long trọng giới thiệu mấy thiên tài Bàn Long phiệt một chút.
Sau khi nói xong, lại chỉ chỉ Giang Trần:
- Đây là Chân Đan Vương, Vi gia khách khanh Đan Vương. Cũng là nhân vật bệ hạ muốn mời.
Khổng Tước Đại Đế mỉm cười, mục quang trông lại Giang Trần.
Giang Trần thong thả, ôm quyền nói:
- Bái kiến bệ hạ.
- Không cần đa lễ. Ngày gần đây Lưu Ly Vương Thành phong vân tế hội, Chân Đan Vương coi như là nhân vật phong vân, vì Bàn Long phiệt, vì Vi gia, lập xuống công lao hiển hách. Bổn đế nghe nói, ngươi là truyền nhân Quỷ đan lưu?
Đây là đối đáp trên tình cảnh, Giang Trần tự nhiên biết, mỉm cười gật đầu:
- Vãn bối đan đạo học vô cùng tạp, thế nhưng ở Quỷ đan lưu, đích xác chìm đắm nhiều năm.
Khổng Tước Đại Đế gật gật đầu:
- Rất tốt, Khổng Tước Thánh sơn ta Đan Vương rất nhiều, thế nhưng ở lĩnh vực Quỷ đan lưu này, lại không có mấy thành quả. Nếu như có thể luận bàn lẫn nhau, cũng là không tệ. Ngày sau, Chân Đan Vương có thể tùy thời tới Khổng Tước Thánh sơn ngồi một chút.
- Đa tạ ý tốt của bệ hạ.
Giang Trần mỉm cười cảm ơn.
Khổng Tước Đại Đế gật gật đầu, không có nói cái gì nữa, mà ánh mắt nhìn đại phiệt khác, những đại phiệt này, nhất nhất hồi báo một phen.
Khổng Tước Đại Đế nghe xong báo cáo, cười nói:
- Mọi người nỗ lực, bổn đế đã thấy được. Lần này, ta triệu tập những thiên tài tuổi trẻ đến, chính là có một cơ duyên, muốn ban cho những người tuổi trẻ này. Chỉ là, cơ duyên có hạn, cần phải có phúc duyên, tài năng đạt được. Cho nên lần này, bổn đế làm một ít an bài, không biết thiên tài các phiệt, có nguyện tiếp nhận bổn đế khảo nghiệm hay không?
Cơ duyên? Khảo nghiệm?
Những thiên tài tuổi trẻ kia, từng cái mặt lộ vẻ vui mừng. Đại Đế ban thuởng cơ duyên, này là cơ hội ngàn năm một thuở a.
Giang Trần ngồi ở trên vị trí, biểu lộ như thường. Chỉ là, hắn ẩn ẩn cảm giác được, thời điểm Khổng Tước Đại Đế nói ra lời này, cũng hướng hắn quăng ra một ánh mắt cổ vũ.